BÀI CA THỨ TƯ - KÍ ỨC
BÀI CA THỨ TƯ - KÍ ỨC
Ta cảm thấy người lúc hừng đông
Khi mặt đất
rướn mình vươn dậy
Như đôi tay
cố ôm lấy Mặt Trời
Và từ trong
những đám mây ngũ sắc,
Một giọt nước
tinh tuyền của kỉ niệm rớt xuống trên ta.
Ta cảm thấy
người lúc giữa trưa
Khi những
tán cây kiêu hãnh thách thức mặt trời
Trên thân
cây, lũ mục đồng khắc tiếng cười của chúng
Những vòng
tròn tính tuổi dâng lên.
Ta cảm thấy
người lúc hoàng hôn
Khi bầu trời
xuống gần mặt đất
Đám mây mộng
du ôm lấy những ngôi nhà
Bên bàn tiệc
những ánh nến hoan ca
Ta và những
“ta” ngày tháng cũ
Cạn ly.
Ta cảm thấy
người lúc nửa đêm
Khi mặt
trăng ru ta vào giấc ngủ
Ánh sáng ngọc
ngà
Ánh sáng mượt
mà
Buổi hòa nhạc
khu vườn xanh thẫm lá
Ngọt ngào xanh
thẫm vào giấc mơ.
Ta cảm thấy
người
Và ta biết
người ở đó
Nhưng không
thể chạm đến người trong hình hài nào có thật,
Màu sắc nào
có thật
Mùi vị nào
có thật.
Kí Ức!
Ta khao
khát chạm vào người
Dù chính
người làm ta chết cả ngàn lần và hơn thế nữa,
Người cũng
phục sinh ta và chữa lành ta.
Dù chính
người đẩy ta xuống vực cả ngàn lần và hơn thế nữa,
Người cũng
nâng ta dậy và cho ta bay.
Trong tuyệt
vọng, ta tìm kiếm người.
Trong tuyệt
vọng, ta hồi sinh hi vọng của chính ta.
Kí Ức!
Người là
con quái vật đến trong đêm khi ta say ngủ
Để lại cho
ta nỗi sợ hãi trong những giấc mơ.
Người là ngọn
gió thổi bên ta giữa ban trưa
Để lại cho
ta những sóng tóc thời gian mang nỗi nhớ.
Người là nỗi
đau đến khi ta mình đầy chốc lở
Để lại cho
ta vết chích ứa máu cả ngày dài.
Người là
đóa hoa nở giữa vườn khuya liêu tịch
Để lại cho
ta làn hương ngây ngất đến ngàn vạn ngày sau.
Người là
bóng nắng trên hiên
một chiều thu
mồ côi chợt vỡ
Để lại cho
ta nỗi buồn sâu như vực.
Ta nhướng
lên hay cúi xuống
Ta đập vỡ
chính ta
Vẫn không nắm
được tay người.
Nên ta bỏ
khu vườn nơi dấu chân người còn thơm trên lá
Và đi
Xa thật xa,
Đến nơi
vách núi có loài chim đại bàng làm tổ
Để cố quên
người trong những hốc đá lặng câm của đời ta
Và càng xa
càng gần,
Sớm nay, giữa
lồng ngực tháng năm,
Ta nghe thấy
tiếng người lùa qua kẽ đá
Trên những
cọng cỏ mọc cheo leo miệng vực,
Ta gặp người.
Xa thật xa,
đến giữa lòng biển khơi lộng gió
Để cố quên
người giữa lớp sóng đời cuồn cuộn cuốn chân ta
Càng rộng lớn
càng bé nhỏ,
Sớm nay, giữa
lồng ngực tháng năm
Ta thấy người
tròn vo trong hốc mắt
Người sáng
lên như ngọc.
Xa thật xa,
đến cánh đồng hoa hồng thẫm như màu máu
Để cố quên
người trong khúc ca của bướm ong dập dìu ve vãn
Càng mời gọi
càng chơi vơi
Sớm nay, giữa
lồng ngực tháng năm
Ta thấy người
trên một bông hoa dại bên đường
Người đã khắc
tên ta lên cánh.
Xa thật xa,
đến những vòng xoáy mới của cuộc đời
Để cố quên
người trong những trò chơi cân não
Càng phức tạp
càng giản đơn
Sớm nay, giữa
lồng ngực tháng năm
Ta thấy người
bên đại lộ
Người là biển
báo dẫn ta quay lại với chính mình.
Rồi một sớm
trong vắt thời gian,
Con quái vật
hay cơn gió hay nỗi đau
Hay đóa hoa
diễm kiều hay bóng nắng…
Tất cả kéo
đến vây quanh giường ta
Chốt cửa được
nhấc lên
Phương Đông
vầng dương chiếu xiên khu vườn rạng rỡ
Trước mắt
ta, một bông hoa vừa nở
Chúng thì
thầm nhắc nhở:
“Hãy ngắm
nhìn và hãy nhớ
Bông hoa nở
một lần cho vĩnh cửu
Cho ta.”
Cuốn sách
Cuộc Đời mở ra
Ta tan vào
trong chúng
Cô thành một
kí tự
Một nét gạch
thẳng đứng
Trong cuốn
sách mà tàng thư là trái tim Thượng Đế.
Lệ Hằng, Đà
Nẵng 24/05/2020

No comments: