LẶNG LẼ ĐỂ “GIẤC MƠ BAY” – MỘT TRƯA VẮNG ĐỌC THƠ NGUYÊN HÀO
LẶNG LẼ ĐỂ “GIẤC
MƠ BAY”
MỘT TRƯA VẮNG ĐỌC THƠ NGUYÊN HÀO
---o0o---
Trưa. Một buổi trưa yên tĩnh chỉ còn tiếng nắng rủ rỉ trong khu vườn nhà bên và chỉ còn hồn tôi thao thức muốn đọc một vần thơ. Tôi với tay lấy tập thơ trên giá xuống và bước vào “Giấc Mơ Bay” của nhà thơ Nguyên Hào. Tập thơ nhỏ này tôi đã được tặng độ sáu tháng trước, tôi đã lật ra vài lần nhưng chưa lần nào đủ tĩnh lặng để thực sự bước vào khám phá nó và sống cùng nó. “Giấc Mơ Bay”, tôi ngỡ như mình sắp sửa bước vào một nơi chốn huyền ảo mộng mơ.
Vậy
mà không. Tôi đã gặp trong “Giấc Mơ Bay” những câu hỏi xoáy vào cuộc đời rất thật.
“Trẻ
ngọng nghịu tập nói
Người
lớn thoải mái phát ngôn
Ai
sai nhiều?”
(Lập
Ngôn – Nguyên Hào)
Những
câu hỏi tương tự như trên vang lên khá nhiều lần trong suốt tập thơ và tôi vỡ
ra một điều, Nguyên Hào đã không viết bằng cảm xúc mà viết bằng lí trí, bằng
suy tư, dằn vặt và bằng cả sự khổ hạnh anh tự đặt ra cho bản thân mình, sự khổ
hạnh như một phương cách để Nguyên Hào tìm ra ý nghĩa cho sự tồn tại của bản
thân, khổ hạnh trên con đường đến với “âm bản” của chính mình.
“ta để
lại nhiều phiên bản
trong
bao người từng gặp
vẫn
tìm
âm bản
chính ta”
(Bản
Lưu Đời – Nguyên Hào)
“hôm
nay hân hoan với bao tấm ảnh đẹp
kịp gửi
dự thi
và
tin mơ về giải thưởng
về sự
ngợi khen…
chợt
trong anh hiện lên âm bản chính mình
tấm
hình dự khuyết cuộc thi đối bóng giữa rỗng màu nhân gian”
(Sau
Những Tấm Hình Nghệ Thuật – Nguyên Hào)
“Giấc
Mơ Bay”, chỉ có giấc mơ bay vào hư ảo bỏ lại tôi trân trân với hiện thực sống động
quanh mình và trong chính mình. Nó đã không mang tôi vào cõi mộng, trái lại nó
buộc tôi thức để nhìn thời đại của mình. Tôi có niềm tin vững vàng rằng thời đại
nào cũng có những vấn đề của riêng nó khiến trái tim mẫn cảm của các nhà thơ thổn
thức, vì vậy Nguyên Hào không phải là người đầu tiên cũng không phải là người duy
nhất buông lời cảm thán trước nhịp sống đảo điên của con người hôm nay, đặc biệt
là giới trẻ. Dẫu vậy, khi vấp phải những dòng thơ khắc khoải này tôi đã dừng lại
khá lâu bởi chính tôi cũng đang trong guồng quay ấy.
“Lướt
nhanh hơn tốc độ ánh sáng
Xuyên
ngày vào đêm
Lớp
trẻ tự biệt giam
Rừng
– ngón – mũi – kim
chích
trên mặt phím
Những
Facebook, Google, Zalo…
ứa
máu”
(Tương
Tác 4.0 – Nguyên Hào)
Chúng
ta dường như luôn có sẵn đến muôn ngàn lối để đi vào sai lạc và tổn thương
nhau, và sau cuối là đánh mất niềm tin cho nhau. Tình yêu, hạnh phúc, niềm tin,
lý tưởng… cuộc đời chúng ta chung quy lại là xoay trong vòng những vấn đề trên
và thi nhân, mỗi người mỗi kiểu, quay cuồng bày tỏ chúng ra bằng ngôn ngữ riêng
của họ. Cái riêng ấy ở thơ Nguyên Hào chính là sự trực tiếp không bóng gió bay
bổng mà mạnh mẽ khô khốc.
“tôi
muốn mua niềm tin
bằng
đồng tiền thiện lương
nếu
là tỷ phú
dù 1
tỷ, 10 tỷ hay 100 tỷ
tôi sẽ
không ngã giá
Niềm
tin tôi mua
chẳng
thể sẻ chia
khi
bao người ngại nhận
chẳng
thể bán
khi
nó chưa được kiểm định
tôi
niêm phong niềm tin trong góc sáng tim mình”
(Thương
Vụ Niềm Tin – Nguyên Hào)
Bước
vào “Giấc Mơ Bay” tôi như được dẫn đến giữa một đồng khô cháy cỏ, một lòng suối
nứt nẻ chân chim hay một rừng cây trụi trơ vắng mùi diệp lục và từ những nơi ấy
có một kẻ khắc kỉ độc hành trên đường xa vạn dặm chỉ để đi tròn một vòng nhân
sinh rồi về lại nơi bắt đầu là chính tim mình, bản thể chân thật nhất của chính
mình.
“để
nhận lại mình
trước
thời khắc linh hồn mang sứ mệnh đưa tin.”
(Nhận
Diện – Nguyên Hào)
Qua
“Giấc Mơ Bay” tôi thấy một chân dung Nguyên Hào mạnh mẽ, kiệm lời và khắc khổ
trong suy tư dẫu không ít lần anh xuất hiện trong bộ dạng bay bổng ngọt ngào
như trong bài Biển Đêm.
“Ta lặn
vào nhau chênh chao nỗi nhớ
Những
niềm yêu lấm cát cuộn trào…”
(Biển Đêm –
Nguyên Hào)
hay:
“Một
ngày
huyết
lệ phai tình
nhớ
thương ướt giọt bình sinh cõi người”
(Tình
Lắng – Nguyên Hào)
Tuy
nhiên, những cảm giác gần như lãng mạn hay ngọt ngào này chỉ như gió thoảng qua
mành rồi mờ nhạt bay đi, chúng không đủ ngọt ngào để níu một nhịp đập tim tôi,
càng không đủ mạnh để làm gợn sóng tâm hồn, chỉ những câu thơ như dưới đây mới
níu tôi ở lại và tôi trân trọng điều này.
“Những
bộ xương hiển linh bản thể
không
còn đồng phục
hướng
phía mặt người”
(Hoa
Hướng Dương Ngày Tịch – Nguyên Hào)
Tôi
luôn đến với thơ bằng sự háo hức khám phá và một tình yêu trong trẻo nảy nở
trong tim từ khi còn rất bé. Qua thời gian, tôi đi đến một quyết định cho riêng
mình, đó là gìn giữ sự háo hức và tình yêu ấy vì vậy tôi không có thói quen đọc
lời giới thiệu, nhận xét, phê bình… của người khác về tập thơ hay về tác giả
trước khi tôi thực sự đọc thơ. Điều làm tôi hạnh phúc chính là cảm giác mình được
bước vào một khu vườn lạ hay một nơi nào đó nằm ngoài khả năng tưởng tượng của
mình, nơi ấy tác giả đã kiến tạo bằng ngôn ngữ riêng của họ và đang mời gọi
tôi. Một điều quan trọng nữa, đó là càng khám phá càng vỡ ra nhiều điều và thấy
giữa con người với con người được kết nối, được xích lại gần nhau bởi sự chân
thật trong những gì họ viết. Thơ không phải một trò ảo thuật xiếc chữ mua vui
sáo rỗng màu mè.
Lệ Hằng,
19/4/2021
ẢO ẢNH
(Nguyên Hào)
Những
ảo ảnh giương chiếc vòi bạch tuộc bám vào ta
quẩn
quanh, không lối thoát
trong
hộp sọ quá chật
chẳng
thể trở về tim
đen xạm
một nét nghĩ, góc nhìn.
Những
ảo ảnh trú ngụ
trong
ta
phản
chiếu niềm đau.

No comments: