KẺ HÀNH HƯƠNG TỪ ĐỜI ĐẾN THƠ (I)
KẺ HÀNH HƯƠNG
TỪ ĐỜI ĐẾN THƠ
Trường ca – Tác giả:
Nguyễn Hoàng Đức
***
Chương I
Giữa chiếc nôi
tre
Mòn lạt
Qua đời ông đến
đời cha
Tôi đã khóc oa
oa
Chân giãy đạp
khước từ
Những hằn lạt cứa
như dao
Vá chằng bao lỗ
rách
Nham nhở hàm
răng
bất nhẫn của thời
gian
hết muốn kiên
trì trong cuộc làm chứng lê thê
ông tôi,
bố tôi,
đến lượt tôi,
rồi con tôi ,
có thể
rồi cháu nội
tôi
vẫn chào đời
trên chiếc nôi
đan một lần từ
thời cụ kỵ
những lớp lạt
chồng chéo lên nhau
phủ lên lớp lạt
mốc đen
là lớp lạt đen
xì
trên lớp lạt nhạt
hơn
là lớp lạt nhạt
hơn chút ít
...
Tôi nằm đếm các
lớp lạt phai mầu
Đoán dân số họ
nhà mình
Có bao hài nhi
đã sinh ra?
Tôi khóc thét
lên
Ôi làm sao chịu
nổi
mầu lạt xỉn xộc
ra mùi gác bếp
tràn vào hai lỗ
mũi còn non bấy !
những lớp lạt mới
tinh
chắc mới kịp chằng
vào khi mẹ tôi đau đẻ
gờn gợn những
lưỡi dao từ lớp cật tre
cồm cộm những
nút buộc xoắn hai đầu
cào khắp cơ thể
tôi
ôi chiếc nôi chật
chội
nham nhở vá chằng
vá đụp
xỉn mầu bồ hóng
sặc mùi gác bếp
tôi khóc
tôi gào
tôi quẫy
tôi đạp
tôi vùng vẫy
mong được bắn
ra ngoài
chiếc nôi chất
đầy quá khứ
Quá khứ án ngữ
mắt tôi
những lớp lạt xỉn
mầu chồng chồng lớp lớp
quá khứ án ngữ
mũi tôi
mùi tre ngâm
trong bùn thum thủm
mùi nước tiểu của
cụ tôi, ông tôi, và bố tôi
mùi gác bếp
hong khô mùi nước tiểu
rồi lại ướt
nhoè rồi lại hong khô
Quá khứ án ngữ
da thịt tôi
Trên những vết
cứa
Vá thêm vá thêm
của từng thế hệ
Ôi non bấy da
thịt tôi
Đau rát làm
sao!
Ôi ngây thơ tâm
hồn tôi
ảm đạm làm sao!
Ôi yếu ớt hai
bàn tay tôi
Sao không cào
tung những nút thắt nhói da ?
Ôi bé bỏng hai
bàn chân tôi
Sao không đạp
tung chiếc nôi chật chội ?
Ôi hàm răng tôi
Chưa kịp mọc
làm sao mà cắn ?
Ôi ngôn ngữ tôi
Sao các ngươi
không sinh ra cùng ta
để được thét
lên
hờn rỗi phản
kháng và bày tỏ
nỗi bất bình
chẳng lẽ dòng họ
nhà ta
bố mẹ ta
lại chào đón ta
bằng chiếc nôi
khốn khó thế này
họ thiếu tre ư
có phải ngoài
kia những bờ tre gió đang xào xạc?
họ thiếu thời
gian ư
có phải họ đang
ru bên tai ta
lời - ăn đói
nằm co
còn hơn ăn
no vác nặng
họ đói ăn nhưng
thừa có thời gian
nhiều và rất
nhiều
thứ thời gian
thừa ra ngoài công việc
sao không bớt
chút thời giờ nằm co đó
để đan cho mỗi
hài nhi
một chiếc nôi
riêng rẽ
như món quà sở
hữu đầu tiên
cho một con người
bước vào thế giới
?
Bất lực ư?
Không! Dù sao
ta vẫn còn tiếng khóc
Ta bóp buồng phổi
phập phồng để gào lên thật mạnh
Oa oa oa
Chân giãy đạp
chiếc nôi rệu
rã liệng mình chao
những xà tre
đòn tay tre dui mè tre lay
ọp ẹp... ọp ẹp
lời than già
nua hơn tiếng cọt kẹt của chiếc nôi nhiều
mái rạ tường
rơm phên nứa
chao đảo trong
cơn run rẩy
Ôi! Ôi! Ôi!
Trời ơi! Nín đi
nào bé cưng của mẹ
Con bực bội gì
mà gào dữ thế
vừa bú xong lại
đói rồi sao?
mẹ bế lên ấp ta
vào hai nguồn sữa
chảy từ cung dạ
dầy om mùi cháo loãng
cặp vú lả đi
trong mắt
cạn nguồn suối
long lanh
đang vắt kiệt
mình cho bầu sữa
tiếng dạ dầy
bóp nhịp rã rời
ta lịm thiếp
tiếng oa oa tắt
dần trong buồng phổi
đang cạn bầu
không khí
của mái nhà sụp
xuống lè tè
đôi môi ta ngập
chặt
giữa ranh giới
sự chấp nhận của
chiếc lưỡi khát thèm
và sự khước từ
của chiếc cổ họng đã ngấy mùi cháo hẩm
Hãy nhắm mắt!
ngủ kỹ đi, tôi
nhủ
thức làm chi để
cứ phải nhìn
hai bầu sữa mẹ
đang vật vã
muốn cất lên từ
chiếc đáy cạn nguồn
những giọt sữa
lọc vội từ nước cháo
Hãy nhắm mắt !
ngủ kỹ đi, tôi
nhủ
để không còn
nhìn thấy
hai cánh tay khẳng
khiu của mẹ
đặt ta trở lại
chiếc nôi
cũ rích của ông
bà!
Con ơi hãy
ngủ như bông
để mẹ đi cấy
lấy công cho nhà
Lời mẹ ru tôi
vào ước vọng
về ngày mai khi
mùa gặt tới
công mẹ đổi về
cân thóc
mẹ sẽ nấu cơm mới
vắt cho tôi nguồn sữa tràn đầy
và tôi thiếp đi
như một bài ca
của cháo
mơ khúc khải
hoàn
về hạt gạo ngày
mai
(Còn tiếp...)

No comments: