KẺ HÀNH HƯƠNG TỪ ĐỜI ĐẾN THƠ (VII)
KẺ HÀNH HƯƠNG
TỪ ĐỜI ĐẾN THƠ
Trường ca – Tác giả: Nguyễn Hoàng Đức
***
Chương VII
Trào dâng hạnh
phúc
những ý tưởng
cao qúy của Hô-me
dâng đầy ắp
tinh thần
toả lan muôn
vàn động mạch
tôi vừa chạy vừa
bóp chặt
hình Hô-me nổi
giữa vòng tròn
của đồng tiền cổ
tâm trí quay cuồng
xoáy trôi từ
ngã ba
Người - Đời –
Thơ
đến ngã ba
Thơ - Đời - Người
trời xoay tít
đất quay tròn
chóng mặt quá
tôi đứng lại
từ từ mở những
ngón tay đang ghì chặt
ngắm Hô-me cùng
chiếc đàn lia
rồi lao về phố
huyện
Nhìn những cô
gái quê
tươi tắn và
duyên dáng
cắp làn đi chợ
tôi bỗng thấy
nhớ nàng khôn tả
bao bình minh
lên
bao lần hướng về
phía trước
đầu không ngoảnh
dõi quê nàng
mong có ngày
hoàn tất cuộc hành trình
được quay mũi
thuyền
sớm tái ngộ với
nàng
Biết bao hoàng
hôn lặn
Ám ảnh bóng mặt
trời xao xuyến
Đang vội buông
mình
về quê xứ đoài
mát dịu
là một lần vội
dõi phương đông
xót xa khoảng
cách vượt qua
mỗi hoàng hôn lại
mỗi xa nàng
chiều nay cuộc
hành trình đã mãn
lòng ùa dâng ngập
khát khao trở về
với nàng yêu dấu
Ôi em yêu
cuộc chia tay của
chúng ta
anh làm sao
quên nổi
em xiêu xiêu
da diết bàn tay
vẫy
sóng xô nhấp
nhô
nghiêng nghiêng
bờ cát lượn
quyến luyến một
đường cong
chạy hút chân
trời…
Nhưng anh không
thể
Không dứt áo ra
đi
suốt chặng đường
hình ảnh em
chìm nổi
cuốn ra xa rồi
lại ập vào
giữa muôn vàn lớp
sóng
dập vùi tâm tưởng
anh
nổi trôi gánh nặng
hành trình
Ôi hạnh phúc
sao!
chiều nay tâm hồn
anh
bùng ra như gió
thổi
trên đại dương
lồng lộng
không còn bức
tường nào ngăn cản
và ngọn gió đó
ùa tất cả về
hình ảnh em tha
thiết
phía đông cuối
chân trời
Đồng tiền cổ
Hô-me
Không còn giá
trị kim tiền
Mà giá trị làm
sao
Nó đổi được bao
đồng tiền mới
tiền chỉ mua được
sản vật của con người
nhưng làm sao
mua nổi
sóng yên biển lặng
tôi chỉ dùng
chút ít
chọn mua cho
nàng một chiếc nhẫn hứa hôn
thực phẩm và nước
uống đủ dùng
rồi vội vàng
quay gót
Gió thuận buồm
đường về sao
nao nức
cảm thấy nhanh
hơn
lúc đi gấp bội
sau vài tuần
trăng
đã thấy mờ xa
dãy núi Vọng
Phu
bờ biển quê
nàng
lòng vui vô tận
mắt dõi đăm đăm
miền đất hứa của
con tim
hồn trào sóng
mong dâng
những vần thơ đầu
tiên của ái tình
Bỗng trời sầm sập
cắt ngang xúc cảm
mây kéo ùn ùn
sóng gào ào ạt
gió thổi ầm ầm
Rắc! một ngọn
gió mạnh
quật gãy cột buồm
Rầm! một con
sóng lớn
quật gãy lái
thuyền
Nguy hiểm quá
Tôi vừa kịp lấy
sợi dây mây
cột mình chặt
vào thuyền
thì vô vàn con
sóng
quất tới tấp
khúc gỗ tròn
lăn lộn
trên sóng vùi
khác nào lăn
trên sườn núi
Nước biển trào
vào mắt tôi
Mũi tôi
Tôi ngất đi
Phó mặc cuộc đời
Trong khúc gỗ
tròn
Xoay vần chìm nổi
Tôi tỉnh dậy giữa
bao nhiêu khuôn mặt
Đôn hậu của
làng chài
Đang chăm chăm
đón nhìn
một hơi thở phục
sinh
về giữa lòng
người
Nước! Nước… cho
tôi nước
Nàng… Nàng… Tôi
gọi tên nàng…
ở núi Vọng Phu
rồi lại ngất đi
trong cơn run rẩy
nước lạnh của
muôn con sóng
từ giữa tim vẫn
cứ trương lên
Anh! Anh!
một hơi ấm sâu
thẳm
dâng từ vực thẳm
thớ nhung
trào lên lồng
ngực
truyền thấu hơi
thở tôi
và ngôn ngữ dịu
ngọt của nàng
làm tan băng lỗ
tai đang ù đặc
Cơn lạnh giữa
tim tan biến
Hơi thở bên
ngoài
truyền vào
trong
một sức sống nồng
nàn
mãnh liệt!
tôi mở mắt
Em! giọng tôi
xuyên qua
tầng cổ họng cứng
tê
như mạch máu
trào lên
từ trong lòng đất
thẳm
Anh! Anh sống rồi
Em!
Nàng đỡ tôi lên
Sao em đến được
đây?
Các bác dân
chài
Nghe anh gọi lớn
tên em
Nên đã đi tìm
Cha em kia! cả
cha em cũng đến
Chào chàng
trai!
thật may quá
cháu tỉnh lại rồi
Chào bác! dạ
không
Con chào cha
Con và em đã hứa
hôn
Con trở về đây
lần này không
còn là khách lạ
mà là con của
cha
qua cơn bão đấy
hai em trai bé
nhỏ
có việc gì
không?
Không! Ơn Chúa…
Anh ăn cháo nhé
Nàng loay hoay
đứng lên
loạng choạng rồi
ngã xuống
Em sao thế
Tôi thấy hai
chân nàng co rúm lại
trời… sao thế
em?
Anh đừng buồn
chiều nào em
cũng ra bờ biển
ngóng anh về
mắt em rõi đăm
đăm
phía muôn vàn lớp
sóng
và quên đi hai
bàn chân tê dại
vùi trong cát
sũng ngâm
những con sóng
thuỷ triều
rồi một buổi
chiều
một cơn rùng
mình
chạy từ bàn
chân lên tới sống lưng
làm chân em tê
liệt.
Em… Em… tình
yêu của em
lớn nhường nào!
Anh biết lấy gì
bù đắp em đây
Em… em của anh
đừng bao giờ buồn
nữa
anh đã về đây
anh sẽ nâng đỡ
đôi chân em
đôi chân đã vì
anh
tê liệt!
tôi run run
rờ sợi dây đeo
cổ
lóng ngóng tháo
ra chiếc nhẫn hứa hôn
mang về từ muôn
lớp sóng
đeo lên ngón
tay nàng
Em! Đây là nhẫn
cưới
của em
của đôi ta
của tình yêu
chúng ta
em hãy mãi mãi
giữ lấy
tình yêu anh
sẽ luôn theo em
như chiếc nhẫn
này
chẳng bao giờ
quên
ôm lấy ngón tay
mềm
tôi đeo nhẫn
cho nàng
Anh! mắt nàng
rưng rưng
Và ôi kỳ lạ
Thân nàng lắc mạnh
Như cột buồm
trúng gió
Nàng đứng thẳng
lên
Anh! nàng lắc mạnh
vai tôi
Vì anh đấy
Vì tình yêu anh
quá mạnh
Đã truyền cho
em sức sống
Chân em đứng được
rồi
Con… Con…
Cha nàng la lớn
Ôi các con
kỳ diệu nhường
bao!
Húp xong bát
cháo lớn
xế chiều thì
tôi hồi phục
cha nàng và
nàng
cảm tạ mọi người
xin phép đưa
tôi về nhà an dưỡng
tôi chia tay
dân chài
lòng bin rịn
tạ ơn mọi người
không chỉ cứu sống
mà còn giúp tôi
tìm được người
yêu
sau ít ngày
luôn kề bên
nàng
tận tình chăm
sóc
sáng nay thấy
người vừa bình phục
tôi nói với cha
nàng
con luôn nóng
ruột
cha mẹ ở quê
không người
chăm sóc
nay con đã khoẻ
xin phép cha
được trở về quê
thăm cha mẹ đẻ
trước khi đi
xin cha
cho con được
phép cưới em
để thành chồng
thành vợ
gắn bó thành một
xương một thịt
chúng con đã
yêu nhau
chẳng thể dời
nhau nữa
Chuyện yêu nhau
Là của các con
Nhưng chuyện kết
tóc se tơ
Con không thể tự
mình quyết được
Mà phải để cho
cha mẹ mình quyết định!
Không! Con đã lớn
khôn rồi
Con đã vượt
sông dài đi đến ngọn nguồn của núi
Con đã vượt đại
dương đi tìm ý nghĩa cuộc đời
chẳng lẽ con
còn chưa đủ lớn khôn
làm chủ sự lựa
chọn của mình?
Không! Con xin
được quyết
Tình duyên của
con
Xin cha chấp
thuận!
Cha ơi! Xin cha
chấp thuận
Cho con lên đường
Đi theo anh ấy
Con yêu anh ấy
Con đã nhận nhẫn
hứa hôn của anh
giờ không thể
không
thuyền theo lái
gái theo chồng
không được! con
gái
có người cha
nào không muốn
con gái mình
tìm được chỗ trăm năm
xứng đôi vừa lứa
nhưng theo
phong tục quê ta
con gái không
thể
về theo trai mà
chưa có lời xin
của bố mẹ chồng
thôi! Phép vua
thua lệ làng
con hãy lên đường
về thăm cha mẹ
sau đón các cụ
đến đây
để rước dâu về
đây cha tặng
con
một bầu rượu
làm bạn đường
nhưng hãy nhớ
uống ít thì tỉnh
uống nhiều thì
say
chớ có sa đà
ngã vào men rượu
dễ chẳng tìm thấy
lối về
Em đừng khóc nữa
Tôi an ủi
Anh về quê kíp
thăm nhà
sẽ sớm trở lại
cùng cha mẹ
để đón em
ôi nàng dâu mới!
Chia tay nàng
Tôi cắm đầu đi
liền mấy ngày đường
chiều nay
giữa nẻo đường
quen lối ngày đi
hồn bỗng nao
nao
niềm u hoài
khôn tả
mới ngày nào
chân bước lên
đường hăm hở
như lưỡi cày mới
bàng hoàng vỡ vạc
cánh đồng tinh
khôi vô tận
mà giờ đây trở
về
cảm thấy mình
là con người khác hẳn
nhìn núi nhìn
sông
nhìn đồng nhìn
cảnh vật
cảm thấy tất cả
bé nhỏ vậy sao
có lẽ xưa kia
vì chúng ở
trong ta
một đôi mắt trẻ
thơ vừa mới lớn
còn giờ đây tất
cả đều nhỏ
vì có thể đôi mắt
ta đã lớn lên nhiều
hoàng hôn tàn
trăng lên
tay nâng bầu rượu
uống liền ba ngụm
liền phát giác
rằng
cảnh vật nhỏ đi
nhưng mắt nào
có lớn lên đâu
vậy cái gì
trong ta đã lớn
khiến cảnh vật
co mình bé nhỏ?
bỗng phát hiện
ra
cái lớn trong
ta chính là tâm tưởng!
Ta đã uống rượu
bao lần ấy nhỉ?
lần đầu tiên với
ba thi nhân
trên núi thơ
lần thứ hai với
bác dân chài
trên biển
ngắm trăng và
sóng
còn lần này ta
uống mình ta
ta nhìn tay ta
so với ngày đi
chẳng lớn lên
vậy xúc giác
không lớn!
ta nhìn cảnh vật
đang uống cái
nhìn của ta
và biết – cái
nhìn không lớn lên!
Ta nghe âm
thanh từ muôn loài vọng đến
biết tai mình
có vẻ tinh ra
nhưng không lớn
lên!
Nhưng tất cả đều
lớn
nhờ vào tâm tưởng
ta đã lớn khôn lên
ta nhớ lại câu
thơ đầu tiên
mà xấu hổ, ôi:
mây bay về
viễn xứ
mây bay đi
trong gió giữa trời
nhưng tất cả chẳng
mang
một tầm vóc nào
lớn hơn chúng cả
ta nhìn trăng
đang lên
rồi trăng lại
tàn
nhìn sao trời
mây bay gió thổi
chợt nhận ra rằng
tất cả điều đó
không thuộc về ta
vậy là ta bất lực
khi ta kẻ chẳng
bao giờ
mảy may thay đổi
được
đường đi của
chúng
cũng như chưa từng
hạ sinh ra
chúng
Đúng vậy! ta
không phải Đấng Sáng thế
Ra vòm trời kia
mặt trời mặt
trăng và các vì tinh tú
nhưng ta – là
thi sĩ
kẻ toàn quyền
đưa tất cả
vào trong thi
phẩm!
Vậy ta là chiếc
gương thụ động của thiên nhiên
Hay là cái gì khác
vậy?
Không! Ta không
phải Đấng Sáng thế
Nhào nặn toàn
vũ trụ
Nhưng ta là đấng
sáng tạo
Sinh thành tác
phẩm của mình!
Nhưng trước khi
sinh ra tác phẩm của ta
Ta phải sinh ra
ta
Con người tác
giả
Ta nhìn trăng
Không phải ta tả
trăng
Mà tả cái nhìn
của ta hướng về trăng
Ta cảm thấy bầu
trời se lạnh
Không phải cái
lạnh của trời
Mà cái lạnh của
lòng ta đã ngấm
Ta nhìn cuộc đời
Không phải như
cuộc đời đang phô ra thực tại
Mà như ý nghĩa
cuộc đời
Phát giác trong
ta
Ta nhìn bầu trời
Không tả - việc
không nhìn thấy Chúa
Mà tả những gì
mặc khải
Sau các tầng
mây
Nhưng trước khi
sinh ra con người tác giả
Ta hãy sinh ra
ta
Con người của
con người
Con người ta là
ai?
Ôi lúc này đây
sao mà tôi muốn hiểu
Tôi là ai
Tôi có phải thi
nhân
May mắn đã làm
một câu thơ được chăng hay chớ?
Tôi có phải thi
nhân
Đã đi đến tận
nguồn của con sông
để biết mạch chảy
cuộc đời?
tôi có phải thi
nhân
đã tìm về tận nền
văn minh Hy Lạp
học nguyên lý
thi ca?
tôi có phải thi
nhân
đang rướn mình
trên biển
muốn làm một
khúc thơ tình
thì gặp ngay
giông bão?
Không! tất cả
chưa đủ
Làm thi nhân
thì phải có thơ
tất cả hành
trình đã băng qua
dồn ép tôi
tất cả những
khao khát bên trong
thôi thúc tôi
tất cả cảnh vật
bên ngoài
bao vây tôi
Chao! giờ đây
sao tôi muốn cất lời
Ngâm một vần
thơ của mình đến vậy
rượu xông lên mắt
suy tưởng dâng
trào não
khát vọng dâng ứ
tim
chân muốn chồm
lên
băng ra ngoài
không gian im ắng
nín bặt những vần
thơ
Nhưng bất lực
làm sao!
Mây vẫn trôi
Sao trời vẫn thì
thầm tình tự
Trăng vẫn tàn
giữa bầu trời
khơi vòm im lặng
lời thơ nín bặt
trong lồng ngực
những vần không
cất nổi âm thanh
trong cõi hỗn
mang
không đầu không
cuối
ôi bất lực hồn
tôi
một khát vọng
cháy lên
sao không đốt nổi
mình thành thi sĩ?
Tôi về đến nhà
chẳng còn nhà nữa
ngôi nhà tường
phên mái rạ
đã bị cơn gió
xoáy
cuốn đi!
giờ trên nền
nhà cũ
chỉ còn một chiếc
lều dựng tạm
Cha ơi!
Mẹ ơi!
… Ôi con! Con
nó về ông ơi
Con! Cha tôi gượng
dậy
Cha mẹ ơi sao đến
nước này
Sao cùng lúc
cả hai người đều
qụy?
Đó là do trận
gió vừa qua
cuốn mất ngôi
nhà trong chớp mắt
mưa thì rơi tầm
tã
sấm chớp réo
đùng đùng
khiến cả cha lẫn
mẹ
đều nhiễm lạnh
lại thêm nhớ
con
đi mãi chẳng về
nên tâm thần
chúng ta suy nhược
đành nằm bẹp
trên giường như vậy!
tôi ôm cha mẹ
mừng mừng tủi tủi
thôi cha mẹ an
tâm
giờ con đã trở
về
con sẽ lo chăm
sóc
cha và mẹ
cho đến khi
lành bệnh
con sẽ làm lại
căn nhà
bằng cột mới
rui mè mới
và mái mới
Ôi cha mẹ
trải qua nẻo đường
vạn dặm
nay con đã lớn
khôn
dẻo dai và cường
tráng
con sẽ xiết chặt
từng mối lạt
để căn nhà
chúng ta
sẽ vững vàng
mặc mưa mặc gió
chẳng còn lo đổ
nữa
con sẽ trang
hoàng
thật đẹp ngôi
nhà mới
để đón con dâu
mới
về phụng dưỡng
mẹ cha!
Con dâu mới ư
Cha mẹ sẽ đón
con dâu?
trời ơi! Con
trai đáng yêu
của cha và mẹ
con khác xưa
nhiều quá
đã trở thành một
đàn ông có bản lĩnh rồi
việc trăm năm
mà chẳng cần cậy trông
vào cha mẹ hay
ông tơ bà mối
Ôi thằng cháu
Có phải nhà thơ
của bác đã trở về
Bác tôi chạy ùa
vào
Ôm lấy vai tôi
Ôi đôi vai
Giang lớn như
hai cánh đại bàng
Và cứng cáp lạ
lùng
thật chẳng hổ
một đấng nam
nhi
sức dài vai rộng
mang chí hải hà
vượt muôn ngàn
dặm
còn thơ thì sao
trên nẻo đường
đi cháu có làm được bài nào?
Hãy ngâm lên
chàng trai
Nhìn khuôn mặt
cháu
thấy ngay niềm
đam mê thơ rất lớn
mênh mông như
biển
vòi vọi như núi
cao
và hun hút như
con đường vô tận…
nào hãy ngâm
đi!
Nhưng, cháu…
Cháu vẫn chưa
làm được
đến một vần
thơ…
thật thế sao?
…
Vừa chăm sóc mẹ
cha
Tôi vừa nóng vội
cất lại ngôi
nhà
đón cô dâu mới
chưa đầy tháng
ngôi nhà đã dựng
xong
mái thơm nức
mùi rơm mới
tường phên tre
đan chặt
dầy gấp hai tường
phên cũ
và tôi đan một
tấm liếp ngăn buồng
sửa soạn cho
đêm tân hôn
thế giới của
tình yêu
Công việc vừa
xong
Tôi bàn với mẹ
cha
Hãy gấp gấp lên
đường
Đi xin nàng dâu
mới!
Cha tôi liền bảo
giờ cha mẹ mới
khoẻ
không đủ sức đi
xa
nay uỷ thác bác
con
đến nhà gái lo
việc xin dâu
đúng đấy con ạ
mẹ mới ốm dậy
làm sao theo
con
cuốc bộ đường
xa như vậy
nay việc xin
dâu
đành nhờ bác
con lo giúp…
Tôi và bác tôi
Khăn gói lên đường
Tôi thì nóng ruột
chỉ cắm đầu đi
bác tôi thong
thả
vừa đi vừa nhìn
mây và gió
Này cháu!
Sao cháu đã đi
ngần ấy cung đường
vượt sông vượt
núi và vượt biển
vẫn chẳng hề
có một vần thơ?
Làm thơ có khó
gì
Sao cháu không
cố thử
Cháu hãy nhìn
con đò kia
Và hãy nghe bác
làm thơ lục bát
Này nhé:
Dòng sông chảy
dọc con đò
Mây bay
ngang núi giọng hò khơi vơi
Nào có dễ ợt
không?
Hay cháu nhìn
cây bàng kia
Lá chỉ còn thưa
thớt
Và ta sẽ có
ngay
một vần thơ lục
bát
Cây bàng lá
rụng lưa thưa
Heo may
thong thả còn chưa sang đò
Cháu có thấy
hay không?
Bác ơi sao bác
làm thơ dễ thế?
Thì bác đã bảo
rồi
Con đường làm
thơ là đường ngắn nhất
Cháu cứ nhìn cứ
nghe
cứ ngâm cứ gieo
vần
là sẽ thành
thơ!
tại sao dân
làng ta
lại gọi bác là
nhà thơ phố huyện?
Vì có mấy trẻ
nhỏ
Sau mùa gặt rỗi
công
Đem thuốc tẩy
lên phố huyện
Bán dong để kiếm
tiền
Chúng đi rạc rầy
từ ngõ nầy qua
ngõ khác
chẳng ma nào
mua
thế là chúng
quay về
cầu xin bác làm
mấy vần thơ
để đem rao bán
may gặp người
mua
chẳng cần nghĩ
lâu
bác xuất khẩu
ngay một bài thơ thuốc tâỷ:
Hồn em trong
trắng
Áo dính nhựa
cây
thuốc tẩy
anh đây
bôi vào là hết
Chúng vừa đi vừa
rao
Dân phố chợ kẻ
nọ kháo người kia
rằng thơ hay
quá nhỉ
gieo vần êm tai
quá
và người ta kéo
ra
ào ào mua thuốc
tẩy
thế là bác trở
thành nhà thơ của làng
và mang danh
nhà thơ phố huyện
đám trẻ bán
dong
thi thoảng lại
rẽ qua nhà
biếu bác vài đồng
nhuận khẩu thành thơ
đấy cháu xem
làm thơ có phải
rất thuận tiện
không?
A, đò kia rồi
Bác tôi reo lên
Chúng ta hãy
sang ngang!
Cô lái đò chèo
chiếc thuyền nan
Ra đến giữa
dòng
Thong thả buông
chèo
Ngâm một bài
thơ:
Sông sâu nước
chảy thuyền sang
Hỡi
ơi thi khách sang ngang làm gì?
Cháu thấy
không, ở xứ ta
đến cô lái đò
cũng biết làm thơ
khách đi đò
thoáng nhìn cũng biết
thi khách là
ai!
Thôi cháu hãy
làm ngay hai câu lục bát
để đáp lời nàng
cho đỡ hổ mặt
nam nhi
tài cao sức cả
Không! Không…
cháu chịu thôi
thế thì tránh
ra, để bác
bác tôi rướn
người ngâm cao giọng:
Đò
ngang chỉ hướng một bờ
Còn
ta thi khách bao giờ hết đi
Tài quá! Tài
quá!
Dân đi thuyền
reo lên
vỗ tay đôm đốp
tôi bỗng thấy
lòng sao bức bối
nhảy vọt khỏi
mũi thuyền
rơi xuống mép bờ
sông
nước bắn lên
tung toé
tôi lao về phía
trước
tôi chạy về
phía trước
nơi đó có một
ngọn núi sừng sững hiện lên
chắn tầm nhìn
ra biển
Trời bỗng nổi
cơn giông
lớp lớp sóng
mây
từ phía tây bỗng
kéo ùn ùn
giăng những tầng
đen đặc
qua vòm trời
xanh biếc
những vạt mầu
xanh trên núi rùng mình
rách ngả
nghiêng theo
gió biển lướt
trên đầu những lớp sóng gầm
về
quất mạnh!
Cơn giông to
quá cháu ơi
Ta hãy lánh vào
kia
Không! Tôi chẳng
nghe thấy gì
Ngoài tiếng gió
lòng mình giật mạnh
cứ lao thẳng về
phía trước!
Trời tối sầm sầm
Gió gào ầm ầm
Mưa rơi tầm tầm
mặc tất cả
tôi lao lên đỉnh
núi!
Cháu ơi
chờ bác với
Tôi đứng
Vươn mình trên
đỉnh núi
Nhìn trời đất
vũ vần
Như một buổi tạo
thiên lập địa
Nhưng than ôi!
Tâm hồn tôi vẫn
ken dầy đặc
những lớp mây
đen
chưa tuôn mưa
thành thơ được
Hỡi hồn ta
Ngươi hãy gào
lên
Hãy vỡ ra những
tầng mây nín bặt
hãy gieo sấm và
phóng chớp
hãy tuôn mưa
hãy chảy thành
thác lũ
hãy sục sôi cuộn
chảy
những vần thơ!
Sấm bỗng nổ
trên đầu
chớp xé rách bầu
trời đen kịt
gió cuốn trôi
những tảng mây dầy
mở ra không
gian xán lạn
phía tây
mặt trời giương
mình lên gấp bội
mong dâng khắp
trần gian sóng nắng hoàng hôn
phía đông mặt
trăng đang cố ngoi lên
mong kịp khúc
hoà thanh ánh sáng với mặt trời
sóng biển lắng
khúc thét gào
dịu êm dần
trong cung đàn ánh sáng
mầu xanh của
sóng
chở mầu hồng của
hoàng hôn
mầu ngọc bích của
trăng ngà
sóng sánh
long lanh
sền sệt
nặng mình trong
xao xuyến
một chiều vũ trụ
sắp chia tay
ngày và đêm
và hồn ta
những tia chớp
sao mà mãnh liệt
quất tơi bời những
đám mây đen
những con sóng
lòng sao thôi thúc
gào như muôn lớp
sóng bạc đầu
những mạch máu
réo lên như thác
qua nhịp vỗ con
tim dồn dập
mắt ta long lên
nhìn trời nhìn
đất
chân ta khởi một
điệu vũ cuồng si
trên đá tai mèo
nhún nhảy
cháu ơi hãy cẩn
thận
kẻo chừng ngã mất
Ôi đất trời hãy
chứng giám cho ta
Ta muốn làm thi
sĩ
Chương VII -
Phần kết
Thi sĩ là ai
Có phải người lả
lướt cùng mây với gió
Không! Ta nhớ lời
dặn của Hô-me
Thi sĩ là người
khắc kỷ hơn bất kỳ ai!
Hỡi mặt trời
kia
Ta biết ngày
ngày ngươi khắc khổ
vượt chặng đường
từ đông sang tây
vậy mà ngươi chẳng
bao giờ quên dâng cho trái đất
những tác phẩm
hào quang
muôn mầu sáng tạo
với bình minh
lóng lánh
và hoàng hôn
xao xuyến
Hỡi chị Hằng
kia
Ta biết nàng
luôn làm dáng
Trong cơn đỏng
đảnh
Lúc ẻo lả như
chiếc lá mềm khi thì bán nguyệt
Nhưng chẳng bao
giờ không đúng hẹn
cứ trung tuần
là nàng đến đầy tròn
Ôi những con
sóng kia
Ta biết sở dĩ
các ngươi có thể
vỗ mãi khôn
nguôi bài hát của mình
là bởi các
ngươi luôn bắt nguồn lấy giọng
từ một cung
lòng sâu thẳm
Ôi những đám
mây lang bang
Ta biết các
ngươi chẳng bay vu vơ
Mà đang ép mình
theo gió
Đi tìm bầu bạn
của mình
Mong tích cho đời
những cơn mưa
Thế là ta đã hiểu
vạn vật sống
trong nguyên lý hằng tồn của chúng
ta cũng vậy
ta là một thi
nhân
ắt cũng phải
thuộc về
nguyên lý của
dòng thơ!
bản chất mọi
công việc ở đời
thì phải mang
khó nhọc
các cô gái bán
hoa
là bài học giúp
ta nhận biết
họ là những con
người
kiếm đồng tiền
bằng con đường
hoan lạc
nhưng mà nghề của
họ
chẳng phải khiến
mọi người coi rẻ?
Không! Ta sẽ là
thi nhân
Như công việc
chính đáng cho đời
Và ta hiểu
sự nghiệp lớn
phải đa mang lớn
đường thơ càng
gian nan
thì tư cách thi
nhân càng lớn
và vinh quang
đôi cánh của nàng thơ
chính là sự
vinh quang
của con đường
nàng thơ đã vượt
Ta sẽ đi vào đường
thơ
để thấy đường đời
thi sĩ
ta sẽ sống hồn
ta
sẽ hoá chảy đời
ta
thành những vần
thơ
hồn thơ ta sẽ
không tì cột sống
vào vài lối
gieo vần
và không ngâm
dăm ba câu loáng thoáng
đổi lấy cuộc đời
dài bội bội lần
Không! Ta sẽ
ngâm một bài thơ
Dài suốt cả đời
ta
Ngâm bằng lời
ta
bằng trí tuệ ta
bằng tim ta
bằng tình yêu
ta
ngâm đến khi lời
thơ của ta
tan hoà trong
máu
và chính ta –
chính cuộc đời ta
sẽ hoá một bài
thơ lớn
Thơ là đời ta
Ta sống hít thở
qua những vần thơ
Cho đến khi bầu
dưỡng khí trong lồng ngực
đập nhịp cuối
cùng vọng một âm thơ
Thơ là con người
nhân loại của ta
Qua thơ
Ta hiển hiện một
con người
Có việc làm để
sống!
Thơ là danh dự
của ta
Vì thơ cho ta
chứng chỉ
hiện diện một
con người chuyên biệt
thực thi sứ mệnh
nghệ sĩ của
mình!
Ta hiểu
sự vinh quang của
Chúa Jê-su
bị đóng trên thập
giá
sự vinh quang của
Phật Thích Ca
được nung trên
chảo
sự vinh quang của
Hô-me
hát trên những
dây đàn rỉ máu
Vậy thì
chẳng thể nào
khác được
sự vinh quang của
ta
là vinh quang
vác thập giá thơ
thập giá ta
đâu?
Chính ngòi bút
của ta sẽ là thập giá
Ngòi bút của ta
sẽ là gánh nặng
đè lên từng sợi
tóc của ta
khiến nó chuyển
mầu
đè lên từng nhịp
tim ta
khiến nó trăn
trở đập
đè lên từng suy
tưởng ta
như chiếc mạo
gai đóng trên đầu Chúa
đè lên từng mạch
máu ta
khiến chúng
thôi thúc chảy
trong cơn dằn vặt
nào hãy khai
thông
dù một ý thơ
ta sẽ vác ngòi
bút ta
làm thập giá
thơ
thế còn chưa đủ
ta còn đóng
đanh chính thân ta
lên thập giá
mình
để đối mặt trước
cuộc nhận diện
Ta
là Thi
sĩ!
Ta đối mặt trước
án phạt mình
để lên án
hỡi ngươi chẳng
đang làm thi sĩ?
vậy hãy sáng tạo
đi!
Ngươi sáng tạo
gì nào?
Hãy ngắm lại
đi!
Và có phải
ngươi đang chiêm ngưỡng ngươi?
Hãy ngắm nhìn
chính lần chiêm ngưỡng đó!
Ta sẽ treo ta
Lên thập giá
mình
Cho đến khi
những ngón tay
tứa máu
những ngón chân
tứa náu
mái tóc rỉ máu
và lồng ngực ứa
máu
phóng ra những
vần thơ trôi chảy máu
thành mạch khát
sống cho thơ!
Thành mạch khát
sống cho đời!
Ôi phút giờ tạo
thiên lập địa
của tâm hồn ta
đã đến lúc
ngươi phải tuyên xưng
ngươi có sứ mệnh
phải làm thi sĩ!
Sứ mệnh của
ngươi
Là sứ mệnh mang
ngòi bút!
Ngòi bút thơ ta
Là thập giá thơ
ta!
Thập giá đó
chính là con đường gian nan của ta
Con đường thi
ca
một lần mãi mãi
Thập giá đó
chính là con đường vinh quang của ta
Con đường của
thi nhân
một lần suốt
thiên thu
Thập giá đó
chính là án phạt cay đắng của ta
rằng ta phải
làm thi sĩ
một lần cho tất
cả
Thập giá đó
chính là con đường cứu chuộc hồn ta
Vì ta dâng cho
đời sự hiến tế của mình
một lần vĩnh cửu
Thập giá đó
Chính là con đường
ta hội nhập thế giới thi ca
Băng vào đường
thơ
bằng khổ đau
sáng tạo của mình
một lần vô tận
Ôi chàng trai của
bác
Hùng vĩ làm
sao!
đấy không phải
thơ tứ tuyệt
cũng không phải
cách gieo vần lục bát
không rõ đó có
phải thơ không
nhưng chưa một
lần
ta chứng kiến
mạnh mẽ nhường
bao sức sống của ngôn từ!
vũ bão làm sao
ý chí một chàng trai!
Siêu phàm biết
bao trí tuệ của con người!
Và một tâm hồn
thơ khao khát cuồng si như vậy!
Hỡi chàng trai
Đã không còn bé
bỏng như đứa cháu
Mang huyết thống
thuần tuý nữa!
Ta đã hiểu ra rồi
Con đường làm
thơ
Không phải cần
câu cuộc sống
Trên hành trình
ngắn nhất
Mà con đường
làm thơ
Là đường gian
nan nhất!
Ôi vĩ đại thay
con đường thơ
một con đường
hành hương toàn thể
của trí tuệ tâm
hồn cảm xúc và ngôn ngữ!
Ôi vinh quang
thay sự nghiệp làm thơ
sự nghiệp vác
thập giá cuộc đời để tôn vinh
chính cuộc đời
trong cát bụi!
Ôi cao cả thay
thi sĩ
người hiến dâng
ngòi bút máu thịt của mình
viết cho đời những
thánh ca rửa tội!
Ôi thánh thần
thay thi sĩ
người nhập thế
trần gian với khúc đàn thơ thần diệu
thánh hoá con
người bằng đôi cánh thi ca!
Ôi vinh quang
thay…
Và con đường
thơ vẫn đi về phía trước…
TÁC GIẢ: NGUYỄN HOÀNG ĐỨC
Khai bút
29-4-1997
Hoàn thành
6-6-1997

No comments: