KẺ HÀNH HƯƠNG TỪ ĐỜI ĐẾN THƠ (IV)

KẺ HÀNH HƯƠNG

TỪ ĐỜI ĐẾN THƠ

Trường ca – Tác giả: Nguyễn Hoàng Đức

***

Chương IV

 

Tôi cứ đi

Băng qua băng qua

những luỹ tre làng

đâu đâu cũng thấy

giống hệt làng mình

những nhà tranh vách đất

những cầu ao tắm rửa

những người đàn bà chít khăn mỏ quạ

lam lũ gánh gồng

kĩu cà kĩu kịt

 

những người đàn ông

quần nâu ống xớ

đi sau trâu cày

xiêu qua xiêu lại

cho đến một chiều

dần dần núi thấp xuống đồi

và những đường non nhấp nhô

tan hẫng chân mây trắng

tôi bỗng nghe sóng vỗ ầm ì

xạc xào tiếng lá dừa quẫy gió

cát mịn đỡ bàn chân tôi

xưng tấy đỏ

dấu ấn dặm trường

những cơn gió lồng lộng

ùa vào ngực tôi sức sống mênh mông

của chân trời vô tận

 

Ôi biển cả!

trước mắt tôi là biển

bầu trời xanh vắt nâng lên thăm thẳm

thả xuống chân mây xa tắp

dải voan ranh giới trắng ngần

vạch mầu xanh của trời và mầu xanh của nước

từ đó dội về

những cơn sóng cuộn về hối hả

lo mình đi xa chẳng tới được bờ

sóng nâng sóng

sóng đuổi sóng

sóng tiếp sóng

dìu nhau cuốn xô

ập mình ấp vào bờ dịu hiền

tất cả sức sống của cuộc hành trình

từ cõi hư vô đến bờ sự sống!

 

Quên cả quần áo trên mình

Tôi nhảy ùm xuống

Ôi sự mát dịu từ vô tận

Đi qua tôi

những lớp sóng chẳng bao giờ dứt

cuốn trôi mọi cát bụi

mọi nhọc nhằn và nóng bức

của cuộc hành trình

tôi vốc nước

nếm vị mằn mặn

muốn tìm xem muối từ đâu đến ?

 

tôi ngửa mặt

nhìn trời muốn hỏi

những con sóng từ đâu vỗ đến?

 

Tôi ngụp xuống nước

ngắm từng xác vỏ sò dưới đáy

để tìm xem biển đến từ đâu ?

 

Tôi lên bờ

nghỉ ngơi

buông mình trong ám ảnh

tại sao những con sóng miệt mài kia

cứ vỗ miên man không dứt

một điệu đàn không nghỉ?

Tôi bỗng thấy thương những con sóng bao la

Gào mãi khúc bạc đầu

Tôi ngẩng nhìn vòm trời bất dịch

một mầu xanh bình thản

mấy đám mây thong thả

nhởn nhơ vừa đi vừa đứng

và mặt trời khoan thai tắt nắng vàng

phơi tấm thân hình cầu lạn

buông mình xuống tắm

cuối chân trời

tôi càng thấy thương những con sóng bạc đầu

không nghỉ giây phút cuộn mình

trên mặt nước bao la!

 

Gió chiều nổi lên

Hơi nước hoàng hôn mát lạnh

ngấm qua người

da gà bỗng nổi

rét run lên

và thấy đói cồn cào

bụng thức tỉnh

chiếc dạ dầy lép kẹp

từ hai ngày nay chẳng được ăn gì

cứ gào lên!

 

Chân bước dọc theo bờ

hướng về bãi xa xa

thấp thoáng những chiếc thuyền phơi cạn

cát dầy níu bước

hằn năm ngón lả

đến đầu bãi thuyền

tôi ngã mình trên cát ẩm

trời biển nhòe đi

hoàng hôn thắm hồng chao đảo

sập mầu đen trong mắt

vạn vật thiếp mình mệt mỏi

ào ... ào...

ào ... ào ...

nhưng ở ngoài kia

sóng vẫn vỗ ầm ì

...

 

Mùi cá nướng thơm phức

Đánh thức tôi từ giữa dạ dầy

Tôi cựa mình khó nhọc giữa cơn chao đảo

của khối bập bềnh du lắc mạnh

chòng chành chòng chành

 

Nào cố gắng lên anh!

giọng con gái dịu dàng êm ái

nhẹ êm đáp xuống mi mắt tôi

lời khích lệ

anh hãy mở mắt ra

hãy cố ăn chút cá

rồi sẽ khá ngay mà!

 

Hãy đổ cốc nước ngọt

Vào mặt cậu ta

tiếng trầm trầm phát ra

giọng trung niên rắn rỏi

dòng nước mát lịm

chảy xuống trán tôi

thật dịu dàng!

thật êm đềm

ôi năm ngón tay ai

chắc phải duyên dáng lắm

nước chảy xuống môi tôi

khô cháy như hai bờ cát

ùa vào chiếc lưỡi

mở ra hứng trọn

những giọt nước thần tiên

không mùi vị tinh tuyền trong vắt

như nguồn sữa sống của trùng khơi

tôi bỗng nhớ lời mẹ bảo:

 

Con hãy uống sữa đời

nguồn sữa của mặt trời mặt trăng và muôn sao tụ lại!

 

dòng nước chảy đến đâu

tôi hồi sinh đến đấy

 

Tôi mở mắt

Không thể nào tin được

giữa biển khơi lồng lộng trăng soi

khuôn mặt hồn nhiên của cô gái trẻ

ngời lên như một nàng tiên

hay nàng là tiên cá?

Tôi dụi mắt, không tin vào mắt thấy!

 

Bố ơi, anh ấy tỉnh rồi này

giọng cô reo lên một niềm vui lớn

và cánh tay cô luốn xuống gáy tôi

êm êm ấm ấm mềm mềm

đúng thật rồi!

Ôi hạnh phúc tuyệt vời!

Cô không phải tiên

Mà là người thật

Đang quỳ xuống bên tôi

đỡ đầu tôi dậy

những sợi tóc dài theo gió biển

nhảy múa trên trán tôi mắt tôi tai tôi

làn da trẻ trai căng sức sống

chưa một lần

ở kề người khác giới

tôi gượng mình dậy

thấy mình ngồi giữa lòng thuyền đánh cá

đầu thuyền hai đứa bé trai đang ngồi hóng gió

cuối thuyền bác dân chài đang xoay con cá lớn

trên lớp than hồng

bác đưa cá lên miệng

thổi những lớp tàn than

tiến lại phía tôi bảo

Khá lắm! chàng trai trẻ

cậu đã tỉnh dậy rồi

đó là nhờ gió biển

phơi phới đưa về sức sống bao la

nhờ nguồn nước ngọt tinh ròng

mang từ mạch đất dịu hiền

và nhờ con cá này đây

món quà của đại dương tặng cậu

cậu sẽ khỏe ngay thôi!

 

Cám ơn bác dân chài

Sao bác không nói hết

phải nhờ có tình người

tình của bác và con gái bác

cháu mới được cứu giúp

để trở về cuộc sống với con người

 

Cậu ăn đi

từ từ thôi nhé

nhịn đói lâu rồi

ăn nhanh sẽ nghẹn

 

Tôi vừa ăn

vừa nghĩ đến nỗi ám ảnh của mình

liền hỏi: này bác ơi

tại sao, những vì sao thì được đứng yên

trăng kia trôi thủng thỉnh

mà những con sóng

cứ lăn lộn vỗ dạt dào không nghỉ

thì chẳng mệt lắm sao?

 

Cậu cứ ăn đi cho khỏe đã

Bác dân chài đứng lên

Đi về phía mũi thuyền

Còn câu hỏi đó

chẳng chóng thì chầy

cậu cũng biết thôi

 

Hí... Hí... Hí...

Cô gái bên tôi cất tiếng cười

để lộ hàm răng

như ngọc giữa trăng ngà

anh này lạ thật!

anh thử đưa tay lên mũi

xem có bao giờ anh ngừng thở

ngay cả khi anh ngất trên bãi cát

em đã cúi tai sát mặt

vẫn nghe mũi anh

phập phồng hơi thở

hoặc anh thử đưa tay lên ngực

xem có bao giờ

tim mình ngừng đập

 

Tôi ngạc nhiên

lắng nghe nàng chăm chú

như nuốt từng lời

 

Nàng vén mái tóc mình

Qua một bên rồi lý giải

Đêm đêm em theo cha ra khơi đánh cá

Ngày ngày lại theo mẹ gánh cá ra ngoài chợ

Em chẳng được học nhiều

Nhưng vẫn cảm thấy

biển là sức sống của thế giới này

nó vỗ miên man như nhịp thở của đất không ngừng nghỉ

 

anh biết không

dân chài chúng em

đoán xem thời tiết đất trời

bằng cách nhìn mầu con nước

đất lặng câm nặng trịch vững vàng

thì làm sao nói được

nên đất phải mượn lời của biển

làm ngôn ngữ hiện bày đời sống của mình

anh ơi, kỳ lạ lắm!

khi biển đổi sóng

những con chuồn chuồn liền bay nhấp nhổm

tỏ nỗi lo âu cùng con nước

về một trận phong ba

 

và em lớn lên

chưa thấy khác một lần

mỗi khi trăng đầy tuần

thì nước cũng đầy tuần

lúc trăng tròn đầy nhất

thì sóng triều cũng dâng cao nhất

tại sao như vậy?

em luôn tự hỏi

mặt trăng trên tít trời cao

thì liên quan gì đến biển?

 

rồi em hiểu được

muôn vật ở đời

mặt trời mặt trăng các vì tinh tú

chim chóc trên trời cá dưới biển sâu

con người trên mặt đất cùng muôn vàn cây cỏ

đều chung mối giàng buộc vô hình

trong sức sống của toàn vũ trụ

 

rất nhiều khi em ngồi một mình

vẫn không giấu nổi lòng xấu hổ

bởi tự nghĩ rằng

ý nghĩ của mình chẳng giấu được ai

em có thể giấu bố mẹ và hàng xóm

nhưng làn da thầm kín của em

làm sao giấu được mình trong sóng

dù em đi trong bóng tối

làm sao giấu nổi màn đêm

bước chân em dù nhẹ đến đâu

làm sao có thể không in trên cát

em có làm chi cách xa lối xóm

làm sao có thể xa được mặt trời

bởi thế em luôn thú nhận với vạn vật rằng

xin chớ cười tôi

và em luôn thầm nói với mọi người

tôi chưa phải là một con người hoàn thiện

hãy tha thứ cho tôi

...

 

Nào, các con của bố

đến vùng có cá rồi

hãy đốt lửa lên!

 

Bác dân chài kêu lớn vươn mình đứng dậy

họ thắp đèn

những con chuồn chuồn ở đâu

bỗng ào ào lao tới

sau nữa là bầy thiêu thân

cũng bay đến tức thì

tôi ngạc nhiên thốt hỏi

giữa biển lộng thế này

những con vật nhỏ bé kia

làm sao có nơi neo cánh

chúng nấp ở đâu ra lắm thế này

bờ thì xa lắc xa lơ?

 

Có gì khó hiểu đâu

Bác dân chài bảo

ở đâu con người xuất hiện

thì đó hoá trung tâm cuộc sống muôn loài!

họ thả câu

và giật lên những con cá lớn đang ào ào lượn đến

cậu hãy cầm lấy một cần

câu cho vui

ngồi rỗi cũng buồn bác dân chài bảo

 

tôi vớ một cần câu

nhìn lại mồi

sao kỳ lạ thế này! Tôi la lớn

cần câu chẳng hề có lưỡi

chỉ có một miếng mồi buộc thẳng vào dây

 

Hà... Hà... Hà...

Bác dân chài cười ngất

cậu chỉ quen câu cá ao chuôm

nên chưa biết thuật câu của biển

cá đại dương khi thấy được mồi

là lao ào đến đớp

trong nháy mắt thôi

miếng mồi đã trôi vào bụng cá

hoá thành búi mắc giữa lòng

và bị kéo lên

thấy mặt tôi tần ngần

bác liền nói rõ hơn:

cá biển khác cá ao chuôm nhiều lắm

bởi chúng sinh ra trong lòng nước mênh mông

nên cách bơi cách săn mồi cách ăn

dũng mãnh và thẳng thắn

còn cá ở ao chuôm

bơi lủi từ hốc này sang hốc nọ

để tránh đòn săn và nấp rình mồi

nên cách bơi cách ăn và cách đề phòng cũng khác

chúng rỉa con mồi

từ bên này sang phía bên kia

cho đến khi lưỡi câu người thả

chỉ còn trơ sợi thép

 

cá ở ao nhỏ

ăn như chuột nhấm hay như quạ rỉa

còn cá đại dương lao mình vút đến

nuốt chửng con mồi

một lần cho tất cả

nếu gặp phải mồi của biển

chúng sẽ ăn no

nếu gặp phải mồi của con người

chúng vui lòng tự hiến

bởi lẽ bằng bản năng

chúng hiểu rõ một điều

nếu những con cá nhỏ

được sinh ra để làm mồi cho chúng

thì chúng cũng sinh ra

để nuôi dưỡng một sinh vật nào lớn lao hơn

và con người là sinh vật xứng đáng hơn tất cả

để chúng vui lòng tự hiến

...

 

Cá câu đã nhiều

Bác ngư dân bảo

Cô con gái lớn và hai bé trai

Các con cứ câu đi

để cha bắc bếp

luộc ít cá tươi

thiết khách của chúng ta

chàng học trò dài lưng tốn vải

vài chén rượu

 

Cha cứ uống rượu với anh ấy trước

để con bắc bếp cho

cô gái nói to

rồi liếc nhìn tôi

miệng tủm tỉm một nụ cười nhân hậu

 

Tôi ngồi với bác dân chài ở mũi thuyền

rượu rót ra

dậy mùi men bừng lên trong gió lộng

vị cá vừa luộc

sực nức hương tươi của biển

cậu uống đi!

Nhưng chớ uống say

đừng quên rằng

dù chúng ta có bồng bềnh trên mặt biển

dù men say du hồn ta chao đảo

thì ta vẫn chẳng bao giờ là cá

nên hãy bám chặt sàn thuyền!

 

Rượu được vài tuần bác dân chài hỏi

cậu đi đâu mà lạc đến nơi đây

không hành trang không tiền của

đến nỗi đói lả người

gục mình trên bãi cát ?

 

Dạ, thưa cháu chia tay cha mẹ

Đi lập nghiệp đời

bằng nghiệp thi ca

vì bác cháu dặn

con đường làm thơ là đường ngắn nhất

 

bác dân chài nhấc chén rượu lên

rồi hạ xuống

thở dài! chẳng nói một lời

hồi lâu mới bảo

tội nghiệp cho cháu

vừa bước vào đời

đã mắc ngay phải

lời nguyền ranh mãnh

cháu ạ, lời của bác cháu

là thói khôn ngoan

muốn thoát ly đồng ruộng

nhọc nhằn khốn khổ

kiếm chút thảnh thơi

của kẻ sĩ nhác lười

ăn đói nằm co

còn hơn ăn no vác nặng

 

cháu hãy nhìn kia

có phải chúng ta vừa thắp đèn lên

thì chuồn chuồn lượn đến vui vầy

thiêu thân đến liệng mình vào lửa

để vui với con người

và từng đàn cá

xô nhau đến hiến cuộc sống mình

vào dây câu mắt lưới của con người

điều đó nói gì đây

có phải vạn vật sinh ra

để hiến mình cho cuộc sống của con người

mong con người khôn lớn

để tác thành thế giới

 

vậy bác muốn nói cùng cháu

điều cao cả của chúng ta

là được sinh ra

tận hiến cho đời

chim trời cá biển sinh ra

cây cối trên rừng vươn dậy

suối sông lặn lội trên nguồn

hạt thóc mệt nhoài hai sương một nắng

là vì cứu cánh con người!

 

còn con người sinh ra sẽ vì ai?

chẳng lẽ con người sinh ra

chỉ để tiêu dùng thả cửa

muôn loài như vậy?

 

Không! Cháu phải tìm đến thơ

bằng con đường dài nhất

cháu hãy xem

muốn đánh cá to

phải ra giữa đại dương tìm nơi nào sâu nhất

muốn ăn đào tiên

phải trồng trước ba đời

ngựa hay thì phải đi xa

ngựa què ngựa ốm mới đi đường gần

muốn có vinh quang

trên đường làm thơ

cháu nên ghi nhớ:

 

sự vinh quang ở trận tiền

phải tương xứng với máu

sự bội thu trên cánh đồng

phải tương xứng với mồ hôi

sự tôn vinh một kẻ hành hương

phải xứng với chặng đường nó đã đi qua

sự tài ba của một dân chài

phải xứng với số cá mà anh ta bắt được

vậy thì vinh quang của một nhà thơ

chắc hẳn phải là

sự tương xứng của con đường chữ nghĩa!

 

Cha ơi! Cha ơi...

Hai bé trai ngồi mạn thuyền gọi thất thanh

Cha hãy nhìn kìa

những con chuồn chuồn chao tán loạn

trời sắp nổi gió rồi

 

thôi chết! bác dân chài lo lắng

hạ buồm xuống con gái

bác vừa nói vừa chạy xuống cuối thuyền

mải nói chuyện với cậu

tôi không để ý

gió trời đã đổi

bác bẻ vội bánh lái

mũi thuyền xoay hướng đất liền

một cơn gió thốc tới

thổi tắt ngấm các ngọn đèn

đám mây đen khổng lồ

ùa tới theo gió thổi

cắt ngang ánh trăng

ập xuống mặt biển

dải bóng tối sầm

 

Nhanh lên! Nhanh lên

Con gái hãy hạ nhanh buồm xuống

Hai cậu con trai

Hãy cuốn nhanh cần câu và lưới

Vào ngay khoang thuyền đi

lạy Chúa! Bác đưa tay làm dấu

sao gió đêm nay

kỳ lạ thế này

xin Chúa bình an

và gìn giữ chúng con

một gái hai trai

ba đứa còn bé bỏng

còn cậu học trò

tuổi chưa kịp lớn

mong Chúa hãy thương xót chúng!

những đưa trẻ công dân của nước Thiên Đàng

 

Lạy Chúa tôi! Bác la lên

một con sóng đập mạnh mạn thuyền

chiếc thuyền chao mạnh

anh hãy bám chặt cột buồm

cô gái nhìn tôi lo lắng

anh có biết bơi không?

 

 

Không!

Không một chút nào sao?

ừ, anh có biết bơi chút ít

nhưng chỉ vùng vẫy ở ao làng

còn ở đây đại dương rộng lớn thế này

ầm ầm sóng vỗ điên cuồng

sức anh làm sao bơi nổi

 

Vậy thì anh hãy nắm chặt tay em

Cô chìa bàn tay nhỏ bé cho tôi

Em ở đâu thì anh ở đấy

đừng dời em một bước nghe không!

 

Tôi nắm chặt tay nàng

Đám mây dầy quất những roi mưa

Tơi bời xuống

Này con! Con ơi...

Oành! Oành! Oành!

tiếng sét cắt ngang tiếng cha nàng

 

Rầm! Rầm! rầm!

Gió quất tới tấp mui thuyền

Sóng dập mạnh thuyền kêu răng rắc

Cha ơi! Cha ơi!

tiếng hai bé trai la

Con ơi! Các con ơi

ối cha ơi...

tiếng nàng la nghẹn trong suối tóc

xoáy và lốc

mưa và gió

Anh! Ầm!

một ngọn sóng đập mạnh

tôi văng khỏi bàn tay nhỏ bé của nàng

rơi xuống biển

 

Cha ơi! Cha ơi!

Nàng la thất thanh

Anh ấy rơi xuống biển rồi

Nàng gào trong tiếng nấc

Cha hãy cứu anh ấy

Anh ấy không biết bơi

Ầm một con sóng lao tới

mạnh chưa từng thấy

con thuyền lật nghiêng

 

Cha ơi! Hãy nhảy xuống

cứu anh ấy đi!

 

Cha không thể!

Cha đang giữ bánh lái

Con thuyền sắp lật rồi

Còn hai đứa em con

Còn con

Còn cả con thuyền...

 

Nhưng không thể để anh ấy chết

Chúa ơi! Anh ấy đang chìm

Như một khúc gỗ tươi

Anh ấy còn trẻ quá, cha ơi...

 

Ầm! một con sóng lớn hơn

nhấn con thuyền xuống

con ơi

đừng bắt cha làm điều không thể!

nếu cha buông bánh lái

con thuyền sẽ ụp ngay

cha đang lái sự sống của các con

giữa lòng trắc ẩn

của hai ngọn sóng

 

Không! Nhưng không thể không cứu anh ấy được

Anh là khách của dân chài ta

cầu Chúa ban phước cho cha

cùng hai em nhỏ

nàng buông cột buồm ra

nhảy ùm xuống nước

 

Trời! cha nàng kêu rạch vào sóng biển

nỗi đớn đau

mũi thuyền quay đầu lại

này con! Hãy cầm lấy

cha nàng ném xuống chiếc phao

hãy cầu nguyện để Chúa

cứu giúp con và anh bạn trẻ

Ầm! một con sóng lớn

Ào tới

Xô chiếc thuyền đi

 

Anh! Anh! Anh ơi...

Nàng quờ tay trên sóng dập vùi

Tìm tôi đang tuyệt vọng

Ngã lòng chào thế giới

lời vĩnh biệt cuối cùng

may quá! Nàng reo át tiếng sóng gào

anh hãy bám tay em

hãy vững lòng

nếu phải chết giữa trùng khơi sâu thẳm

thì hãy an tâm

cái chết của em sẽ thuộc về anh!

 

Em! Tôi bíu lấy nàng

Anh nợ em cuộc sống

lớn hơn giông tố của đại dương này

có em bên cạnh

với anh cái chết mang ý nghĩa

chẳng khác gì cuộc sống

vì đằng nào

anh cũng được

ở bên em

một trái tim nhân hậu

dũng cảm đầy đức hiến dâng...

 

sóng cứ dập vùi

mây cứ quất roi mưa

bầu trời cứ tuôn giông tố

nhưng tôi không còn sợ nữa

tôi bíu sát nàng

nghe tiếng đập con tim nhân ái

vang tiếng kêu sự sống

và tiếng rung tình ái âm thầm

xuyên qua tiếng sóng tiếng mưa và tiếng gió

 

giữa cơn giông

tôi lắng tai nghe

tiếng thở của nàng

đang đạp sóng

dẫn tôi đi!

 

giữa cơn giông

tôi lắng tai nghe

lời tim nàng thổn thức

sóng tình!

 

Giữa cơn giông

Tôi ngắm nhìn

Thân mảnh mai của nàng

cố sức bơi

vì sự sống!

vì tình yêu!

 

Em kiệt sức rồi

Nàng lả đi

Mái tóc xoã trôi

chảy trên ngực tôi muôn dòng suối nhỏ

anh ơi! Nàng bảo

không biết chúng mình có duyên phận với nhau không

chẳng được sống cùng

mà lại chết bên nhau

chân nàng ngừng đạp

chiếc phao nghỉm xuống

 

Em hãy an tâm

Em mệt rồi, giờ đến anh bơi

ở bên em

giây phút sợ hãi qua rồi

em ơi

trước lúc em nhảy xuống cứu anh

anh thật hãi hùng

nghĩ rằng đời mình thế là xong

chân tay anh đã thả lỏng trong cơn tuyệt vọng

em đã cứu anh

đúng lúc những con sóng đang nhấn anh chìm nghỉm

thật là lớn lao

em có biết

anh được cứu không phải dưới đáy đại dương

mà dưới vực thẳm

của ý nghĩ rằng

nếu con người buông tay nản chí sống còn

trong cuộc đời mình

thì điều đó

còn tệ hơn cái chết!

 

Em hãy nghỉ đi

Hãy ngả đầu vào ngực anh mà ngủ

cứ để anh bơi

anh sẽ bơi đến khi nào

ý chí sống không còn dầu để thắp lên

một ngọn đèn hy vọng...

 

Ôi chàng học trò dũng mãnh của em

Nàng hôn vào má tôi

Anh không biết bơi

Nhưng ý chí của anh lại cho em biết

Ý chí sống mới là điều cao cả nhất

Anh cứ đạp chân đi

để chúng mình đừng chìm

hãy phó mình cho biển cuốn ta đi

những con sóng chẳng bao giờ

không cuốn về quê đất

 

Chúng tôi nương vào nhau

mặc cho sóng dập vùi...

 

Trời hửng dần

mặt trời ngoi lên

những con sóng dịu dàng lắng xuống

vào lúc sóng yên biển lặng

thì chao ơi

chiếc phao của tôi lại xì hơi

 

nàng vẫn lả đi

mái tóc xoã vào ngực tôi phó thác

sự kiệt sức của mình

phao xì rồi! em ơi

tôi lay nàng dậy

nàng ú ớ

mở mắt ra rồi lại nhắm vào

tôi quẫy đạp

nhưng đôi chân nặng như chì võng xuống

vòng tay ôm nàng mỏi rã rời

muốn tháo tung ra từng khớp

 

Lạy Trời!

Tôi xiết chặt lấy nàng

mặc hai cuộc đời chìm xuống

chìm mãi chìm mãi

trong làn nước biếc

tôi luyến tiếc nhìn

lần cuối cùng

mái tóc nàng dựng ngược

như muốn ngoi lên

hít thở bầu khí quyển

 

Vĩnh biệt em!

Vĩnh biệt cuộc đời!

Vĩnh biệt đại dương!

Dù ở giữa lòng ngươi

Ta đang phải xa ngươi

Tôi ghé môi vào tai nàng

Thì thào lời cuối

Vĩnh biệt anh!

Nàng cố hé môi đáp lại

Anh! Hãy ôm chặt lấy em

đừng bao giờ buông em nhé

 

Sự sống đang cáo chung

Hơi thở hoá bong bóng nước trở thành ngôn ngữ

yếu dần chậm dần

bé dần bé dần

những hạt bong bóng cuối cùng của sự sống

ngạt thở ngoi lên

chúng tôi chìm xuống như hai khối đá

còn vương vấn đôi tay

vĩnh biệt em!

vĩnh biệt anh!

(còn tiếp...)




KẺ HÀNH HƯƠNG TỪ ĐỜI ĐẾN THƠ (IV) KẺ HÀNH HƯƠNG TỪ ĐỜI ĐẾN THƠ (IV) Reviewed by Lê Sính on 10:36 AM Rating: 5

No comments:

Powered by Blogger.