Truyện ngắn: Biệt Đội Giải Cứu Bong Bóng


BIỆT ĐỘI GIẢI CỨU BONG BÓNG
Truyện ngắn
Tác giả: Lệ Hằng
***
Khải đau đáu nhìn những mảnh ghép bé xíu biến hóa trong tay Quân. Đôi tay Quân múp míp trông vụng về thế kia mà cũng đã lắp được chiếc xe mui trần xịn sò có số có má, vào tay mình ắt sẽ ra khối thứ hay ho sáng tạo. Khải nghĩ thầm. Chợt, ánh mắt em sáng như ánh chớp, em quay sang niềm nở nhìn Quân.
- Cho tớ mượn Lego của cậu một bữa, nhé!
Quân lắc đầu, mắt em chỉ liếc lên một giây rồi cụp xuống cắm cúi vào các mảnh ghép đang dang dở.
- Cậu lắp hoài dễ chán lắm. Cho tớ mượn một hôm thôi, hứa đấy…
Quân vẫn không nhìn lên. Tuấn ngồi cạnh bên chìa cuốn truyện Doreamon cho Quân giọng tha thiết không kém gì Khải.
- Cậu cho Khải mượn một bữa đi. Nè, lấy truyện của tớ đọc tạm một hôm. Cuốn này hay nhất quả đất luôn đó!
Sự nài nỉ của Khải, sự nhiệt tình của Tuấn và cuốn truyện “hay nhất quả đất” làm Quân xao xuyến. Khẽ ậm ờ, Quân nhìn Khải bằng ánh mắt nghiêm nghị thay cho lời dặn dò.
- Cho cậu mượn hai hôm luôn đó.
***
Chuông reng reng báo giờ giải lao, Khải vẫn chăm chú chép bài. Em phải tranh thủ làm cho xong càng nhiều bài càng tốt, em tính kỹ rồi phải vậy thì tối mới “nướng” hết thời gian cho Lego được vì buổi chiều em còn phải phụ mẹ bán hàng. Đang hăng say thì cây bút máy giở chứng tắt mực. Bực mình Khải đưa cây bút lên vẩy cái xoạch.
- Á…
Khải xoay người. Màu mực tím bê bết trên áo Quân và đang loang dần trên nền áo trắng tinh. Chiếc áo của quân thật trắng hơn cả áo trong quảng cáo bột giặt OMO.
- Áo mới mặc Tết của tớ… hức hức… đền cho tớ, đền đi!
- Cậu thấy tớ vẩy mực cậu phải lo mà tránh ra chứ… - Khải bối rối tìm cách chống chế.
- Tuấn rượt tớ, tớ phải chạy làm sao thấy cậu vẩy mực được. Tớ không biết đâu, đền áo cho tớ… hu…hu…
- Tại cậu chạy hết đó!
Cơn thịnh nộ nổi lên như sấm sét vừa giáng xuống, mặt Quân nóng ran bừng bừng khí giận. Khải bồn chồn nhưng mặt em đanh lại, em phải cứng lòng đẩy lỗi sang cho Quân chứ không lấy đâu ra áo mới mà đền. Một thoáng trôi qua, Quân dứt khoát:
- Làm dơ áo người ta mà còn nói vậy nữa. Trả Lego lại đây.
Tuấn kéo áo Quân khe khẽ.
- Thôi, cậu nói cho mượn rồi mà…
Khải lầm lũi ôm Lego đến bàn Quân đặt xuống. Tiếng chiếc túi đặt trên bàn nghe nặng trịch.
- Ơ, hai cậu trẻ con chưa kìa. Mỗi người nhịn một tí đi chứ.
Tuấn nói như van vỉ nhưng chẳng ai nghe, mỗi bạn về ngồi riêng một góc. Tuấn thở dài một tiếng, Khải và Quân như hai chú nhím đang xù lông tua tủa quanh mình.
***
Mồng Hai Tết nhà Quân vui như hội. Ba đèo Tuấn sang nhà Quân chúc Tết. Sau màn chào hỏi và nhận những phong bao đỏ chói, đôi bạn khẽ khàng “rút quân” về thủ thỉ trong một góc riêng. Tuấn kéo hộc tủ lôi ra một bộ Lego mới. Lại là Lego, đây là bộ thứ năm rồi nhưng Quân không hề chán và không biết đến khi nào em mới chán. Lần này em có thể lắp mô hình máy bay trực thăng, một chiếc máy bay mà đảm bảo chưa đứa nào trong lớp em từng có. Khải mà thấy chắc chắc chắn sẽ thèm nhỏ giãi, bất chợt Tuấn nghĩ đến Khải.
- Nè cậu, sang rủ Khải nữa cho vui nhỉ. Cậu ấy thèm Lego của cậu lắm đó.
- Ờ, thôi… Tớ không thích đâu…
- Gì vậy? Đừng nói với tớ là hai cậu vẫn giận nhau nha.
Quân “ừ” một tiếng khe khẽ.
- Cậu định nghỉ chơi với Khải thiệt luôn à? Cái áo mới đó mẹ cậu đã giặt rồi mà có mắng cậu đâu.
Tuấn dừng lại nghĩ ngợi một lúc rồi tiếp.
- Mẹ tớ nói đầu năm mà giận là không tốt đâu. Đến chiều Ba Mươi Tết là phải xí xóa hết để đón năm mới cho may mắn. Cậu bỏ qua cho Khải đi.
Tuấn đứng dậy dứt khoát kéo tay Quân.
- Xí xóa hết đi. Tụi mình qua nhà Khải thăm đi, tớ nghe nói mẹ Khải lại bệnh chẳng đi bán được.
***
Quân và Tuấn đứng ngập ngừng trước cổng nhà Khải. Chiếc cổng bé xíu cũ kỹ y như căn nhà vậy. Mồng Hai Tết mà cổng nhà chẳng mở, Tuấn bu vào hàng rào nhìn vào trong xem có đúng thật là không có ai ở nhà hay không. Chú hàng xóm đi qua, sợ Tuấn làm sập hàng rào chú nhanh nhảy ngăn cản Tuấn.
- Hai mẹ con đi bán bong bóng rồi, ra đầu đường mà tìm.
Tuấn nhảy xuống khỏi hàng rào hối Quân đi nhanh đầu đường. Tuấn đoán được chỗ mà hai mẹ con Khải đang bán bóng bay. Từ xa, chùm bóng khổng lồ đã phất phơ vẫy gọi. Tuấn và Quân chưa thấy Khải đâu, bốn con mắt cứ dán vào chùm bong bóng.
Trên quãng đường vắng tiếng ho hồng hộc của mẹ Khải vang lên. Những tiếng ho lúc mạnh lúc nhẹ, lúc bung ra lúc nén lại tan trong làn mưa bụi mỏng như sương. Bất chợt, giọng Khải cất lên nghe khàn khàn.
- Đó, mẹ lại ho nữa kìa. Con nói mẹ nghỉ ở nhà mà mẹ cứ không chịu.
- Để con bán một mình mẹ không yên tâm…
Tuấn và Quân đã đi nhanh đến đứng trước mặt hai mẹ con. Mỗi em đều đã ngắm được quả bóng yêu thích của mình. Mẹ Khải niềm nở lì xì cho Tuấn và Quân mỗi người một quả rồi dứt khoát đuổi Khải về để chơi với các bạn. Khải mừng rơn. Quân chẳng những không bắt Khải đền lại chiếc áo mới mà còn sẵn sàng cho Khải thử nghiệm bộ Lego xịn mới toanh. Đường về nhà Quân qua ngả nào cũng rôm rả như có ai đang trẩy hội. Chợt, Khải dừng lại khi còn cách nhà Quân có một quãng. Mắt em cụp xuống, thều thào:
- Thôi, hai cậu vào chơi đi. Mẹ tớ đang bị đau mà bóng còn nhiều quá chừng… Bữa khác rồi tớ qua.
Khải nói rồi vụt chạy theo con đường vừa đi lúc nãy. Quân kéo tay Tuấn hớt hải chạy theo…
***
Tuấn và Quân chia nhau, mỗi người đóng quân giữ lối vào một xóm. Đèn đường đã bật khiến những chùm bong bóng lung linh rực rỡ mê hoặc hơn nhiều. Trẻ con trong xóm đã bắt đầu ríu rít kéo nhau ra từng đoàn.
- Quẹo lựa… quẹo lựa… Elsa, Spiderman, Doremon… chó, gà, rồng, rắn… thích gì có nấy. Mua ba quả bớt năm nghìn… quẹo lựa đi nào…
- Duy nhất hôm nay mua một bong bóng tặng một hình dán bất kỳ, nhanh tay… nhanh tay… số lượng có hạn.
Giọng Quân vang lanh lảnh xóm trên. Giọng Tuấn vang lanh lảnh xóm dưới. Một bầu không khí tươi vui ồn ã chưa từng có trong bất cứ cái Tết nào của khu phố Đà Sơn. Ai nấy chào thua những tay bán hàng lém lỉnh cự phách đang thực hiện sứ mệnh “giải cứu bong bóng”.
HẾT







Truyện ngắn: Biệt Đội Giải Cứu Bong Bóng Truyện ngắn: Biệt Đội Giải Cứu Bong Bóng Reviewed by Lê Sính on 3:23 PM Rating: 5

No comments:

Powered by Blogger.