Mèo Mướp và Chim Sẻ


Mèo Mướp và Chim Sẻ

Nếu mình không có được đôi cánh của Chim Sẻ hay cái ổ nhung của Mèo Mướp thì mọi thứ vẫn ổn và thậm chí còn tốt đẹp hơn nếu mở lòng ra với hiện thực của mình và của kẻ khác. Đừng vì kiêu hãnh mà chấp nhận chỉ sống với một phần hai sự thật hay chỉ đi một phần hai con đường chân lý. Suy cho cùng, chân thật cũng chính là cái đẹp, là chân lý vậy.




***
Gió đông bắc hiu hiu lạnh tràn qua ô cửa nhỏ vào trong nhà. Mèo Mướp thu mình lại, thế này thì chưa phải rét nhưng khi bên ngoài màu mây dần xám và những chiếc lá bắt đầu run rẩy Mướp lại thấy chẳng còn gì thú hơn là cuộn mình lại rồi rúc đầu vào ổ. Một chiếc áo len, một chiếc quần rin cũ và một cái áo phông bị rách vai là đủ ấm cho Mướp qua mùa đông này rồi. Mắt lim dim nhưng Mướp chẳng ngủ sâu được, tiếng gió tiếng lá tiếng chim trong vòm cây vẫn vang đều đặn vào tai. Mướp chỉ giả vờ như mình không quan tâm gì bên ngoài nữa vì lòng kiêu hãnh của một con mèo được chủ cưng. Cô chủ của Mướp ấy mà, cô ấy thương Mướp vô cùng. Bởi thương nên sợ đủ điều, cô sợ bên ngoài bể người hiểm ác, kẻ tham tàn nào đó sẽ chực sẵn để tóm cổ con mèo cưng của cô nên mỗi khi ra ngoài cô đều khóa cửa cài then cẩn thận. Cả ô thông gió cô cũng bít đến hai phần ba. Mướp thấy tù tùng lắm thay nhưng chẳng có lý do nào để phản đối khi mà chậu cát để tiểu tiện, đại tiện nằm ngay trong nhà. Chính cô sẽ ngửi mùi hăng hắc thôi thối ấy khi bưng nó đổ đi để thay chậu cát mới. Ví tình yêu là một chiếc bánh ngọt ngào thì cô chủ đã cho Mèo Mướp đến cả trăm chiếc bánh như thế.
Mướp là con mèo hạnh phúc cho đến ngày Sẻ vô tình sà xuống cái ban công có những chậu sống đời chẳng mấy khi được chăm bẵm mà quanh năm hoa vẫn đỏ thắm, lá vẫn xanh mướt mà dày dặn. Mướp nhìn Sẻ như nhìn một món đồ chơi và sẵn sàng vồ lấy. Nhưng cánh cửa gương trong suốt chặn ngang trước mặt làm nó tiu nghỉu cụp hai tai lại. Chim Sẻ lạc bầy hôm nào cũng sà xuống ban công rỉa chậu sống đời dù chẳng thu lượm được gì. Thỉnh thoảng nó dừng lại, lúc thì ngó nghiêng vào bên trong lúc thì rỉa bộ lông lúc thì khoe tiếng hót dù tiếng hót của nó còn yếu lắm. Sự xuất hiện của Sẻ làm Mướp nhìn ra ngoài ban công nhiều hơn. Ban đầu chỉ nhìn rất hờ hững, về sau vừa nhìn vừa ngắm và càng ngắm lại càng thích. Sẻ cũng thế, ánh mắt tò mò về cái ổ của Mướp, chiếc giường của cô chủ và sự ấm áp bên trong dần thay bằng ánh mắt thèm thuồng. Nhất là khi cái lạnh sắp kéo về, cái lạnh sẽ trùm kín thị trấn bằng những cơn mưa buốt như cắt da cắt thịt.
Một hôm, Mướp kê mõm vào ô thông gió khi Sẻ đang nhảy nhót trên lan can gần đó. Mướp khe khẽ.
- Ngoài đó lạnh lắm không?
- Một chút thôi. – Sẻ đáp rồi nhảy lên đậu trên thanh sắt gần ô thông gió.
 Lòng kiêu hãnh của một con chim tự do đã uốn cong chiếc lưỡi của nó dù đáng ra nó phải nói rằng “lạnh lắm, thèm một cái ổ êm như cái ổ kia kìa và một giấc ngủ dài ở một nơi ấm áp.”
- Đẹp lắm nhỉ? – Mướp hào hứng.
- Đẹp hơn cả những gì được ca tụng trong thi ca.
Bằng những lời hoa mỹ Sẻ đã hoàn toàn thuyết phục Mướp rằng cuộc sống bên ngoài không cần tô vẽ cũng đẹp hơn tất cả những gì nghệ thuật có thể diễn tả. Nhưng Sẻ bỏ lửng một phần không nói đến. Cuộc sống, theo cách riêng của nó, cũng khắc nghiệt hơn tất cả những gì người ta có thể nghĩ ra. Nhà triết lý chỉ mới đi nửa đường chân lý.
- Trong ấy ấm và thích lắm nhỉ? – Đến lượt Sẻ hỏi Mướp.
- Không còn nơi nào tuyệt hơn. – Mướp quả quyết - Ấm và êm như một cái đệm nhung.
Mèo Mướp lặp lại con đường chân lý mà Chim Sẻ vừa đi qua bằng việc chỉ nhắc đến một phần hai sự thật. Lòng kiêu hãnh còn lớn lắm dù mùa mưa đến cái đệm nhung của Mướp là nơi cư ngụ của hàng tá muỗi, rệp, bọ chét. Thân xác Mướp phải chung đụng với lũ ký sinh trong nỗi bất lực vô biên. Mèo Mướp khát khao được nhảy qua ranh giới ấy, tự do rượt bắt lũ chuột, vờn lũ chim hay làm bất cứ điều điên rồ nào khác. Có những thứ trong suốt như không hề tồn tại mà mãi mãi trói chân mình, như cánh cửa kia chẳng hạn. Nếu mình có đôi cánh chẳng phải tốt lắm sao? Mèo Mướp thầm ước.
Trong một ngày đông có nắng hửng vàng dịu dàng rót bên cánh cửa, Mèo Mướp làm văng quả banh tennis yêu thích của nó qua ô thông gió. Quả banh rớt không một tiếng vọng, tưởng như rớt vào thinh không hun hút và trái tim nó cũng rớt xuống vực sâu. Căn phòng cách mặt đất bao xa? Nó chưa từng biết kể từ ngày được cô chủ mang về đây. Mèo Mướp đợi Chim Sẻ về để hỏi điều này nhưng lúc vừa thấy dáng bay nhỏ bé ẻo lả của Chim Sẻ thì nó quên mất câu hỏi. Bằng bộ dạng tả tơi và hốt hoảng, Sẻ đến gần Mèo Mướp thều thào kể về đường bay mạo hiểm hôm nay. Sém chút nữa thôi là Sẻ bị bóp nát hoặc bị biến thành món đồ chơi vô bổ của một kẻ vô học không trái tim. Không – trái – tim! Chim Sẻ nhắc đi nhắc lại cụm từ này để Mèo Mướp thấy bên ngoài ác hiểm ra sao. Nỗi buồn thì ai riêng nấy nhưng cảm xúc bất lực lúc ấy là cảm xúc chung, Mèo Mướp thiểu não kể về quả banh tennis yêu thích và lũ bọ chét trên người. Dù ở hai bên ranh giới nhưng chúng đang ngồi cạnh nhau nhìn nắng mênh mang. Nắng hong khô nỗi lòng u buồn lạnh giá của chúng.
Cuối cùng chúng nhận ra nếu mình không có được đôi cánh của Chim Sẻ hay cái ổ nhung của Mèo Mướp thì mọi thứ vẫn ổn và thậm chí còn tốt đẹp hơn nếu mở lòng ra với hiện thực của mình và của kẻ khác. Đừng vì kiêu hãnh mà chấp nhận chỉ sống với một phần hai sự thật hay chỉ đi một phần hai con đường chân lý, chúng tự do cho nhau những lời tâm sự chân thành và cả lòng cảm thông rộng rãi. Suy cho cùng, chân thật cũng chính là cái đẹp, là chân lý vậy.
Mùa xuân năm ấy đến sớm nơi thị trấn nhỏ có đôi bạn vừa thân.
Lê Sính

Mèo Mướp và Chim Sẻ Mèo Mướp và Chim Sẻ Reviewed by Lê Sính on 12:51 AM Rating: 5

No comments:

Powered by Blogger.