Kho Báu (4) - Lệ Hằng
LỢI
VÀ NGHĨA
“Cùng
nỗi lo thì người ta dựa cậy nhau,
nhưng cùng mối lợi, người ta cắn xé nhau.”
nhưng cùng mối lợi, người ta cắn xé nhau.”
***
KHO BÁU
TRUYỆN DÀI CỦA LỆ HẰNG
(4)
- Bảy triệu là nhiều chừng
mô hè, tụi bây? – Tộp Anh đăm chiêu gõ mấy đầu ngón tay vào trán. Nó nhẩm tính
xem con số bảy triệu lớn gấp bao nhiêu lần tờ tiền năm trăm đồng nó đang cầm
trong tay.
- Chắc phải lấy bao cát
đựng mới hết được. – Gấm chúa lười tính toán nên nó quy về bao cát cho tiện.
- Một bầu trời tiền
luôn đó. – Nhỏ dang tay vẽ một đường tròn lớn hết cỡ vào không khí.
Thứ gì nhiều quá nó đếm
không xuể tính không ra thì đều được cho là bầu trời. Ngẫm một lúc, nó sửa lại,
lần này nó vẽ liên tiếp hai vòng tròn lớn, mặt phơi phơi.
- Không, một bầu trời
còn ít. Bảy triệu là bầu trời của bầu trời lận.
Tộp Anh gật gù.
- Dư sức mua hết kho
truyện của thằng Tèo KiBo, bây hè?
Tộp Anh hỏi chơi thôi
chứ nó biết chắc là dư sức mua. Ánh mắt long lanh của nó nói lên rằng đó là câu
cảm thán. Chúng đồng loạt nghĩ về kho truyện tranh của nhà Tèo KiBo. Đấy là cả
một Thế-Giới-Văn-Minh và thế giới trong mắt chúng lúc này chính là Dũng Sĩ
Hesman, mèo máy Doremon. Ôi! Những thiên hà không ngủ và những cỗ máy thời gian
vĩ đại muôn năm!
Chỉ cần ba nó gật đầu đồng
ý bán cây lộc vừng là biết đâu nó sẽ được bê nguyên kho truyện về nhà. Cây lộc
vừng đương khai nụ buông những chuỗi ngọc trên đầu nó đã lọt vào tầm ngắm của
giới săn cây. Hai người đàn ông lạ ghé nhà nó hôm nay nom sang trọng lắm, chắc
họ phải có đến mấy chục “bầu trời” tiền trong tay. Tộp Anh nhẹ nhàng tụt xuống
cây, nó không nhảy tót như mọi khi sợ làm rung cây gãy nụ. Nó nhìn cây lộc vừng
tấm tắc: “Đúng là thế đẹp như phượng hoàng!” dù chẳng biết phượng hoàng là thứ
chi chi. Nhỏ và Gấm vui lây. Tộp Anh mua được kho truyện của Tèo KiBo thì chúng
có thể xin đọc ké.
***
Ngay sáng hôm sau tình
thế đổi khác. Chúng không còn muốn nhà Tộp Anh có bảy triệu để Tộp Anh hốt
nguyên kho truyện của Tèo KiBo nữa mà bây giờ kho truyện ấy phải là của chúng,
bảy triệu ấy phải là của nhà chúng. Sau khi hóng hớt được cuộc trò chuyện giữa ông
Trưởng và bác Cả chúng quyết tâm đòi lại công lý cho nhà mình.
Chúng tìm Tộp Anh nói
chuyện. Chẳng có gì có thể thuyết phục hơn việc khẳng định của nội chúng về sự
tồn tại của cây lộc vừng. Hồi ông Trưởng còn bé tí cây đã ở đó rồi và nó mọc trên
đất nương ông, sau càng ngày cây càng to rễ đâm qua nương bên kia và thế cây
nghiêng về bên ấy. Như Nhỏ và Gấm, bác Cả không chấp nhận sự vô lý đó. Ông Trưởng
ậm ờ “giàu có chi ba cái khoản ni” nên kể cho biết ngọn nguồn chứ để họ bán
cũng được. Bác Cả cự lại, không hẳn là chuyện tiền bạc mà cây trên đất nương mình
thì phải là của mình. Đất đai tổ tiên để lại con cháu phải giữ gìn, cây cối
cũng thế.
Tộp Anh chẳng màng nghe
lý lẽ, nó chỉ cần biết rễ cây đang trồi ra trong nương nhà nó còn thân cây đổ hẳn
sang phía nó. Mùa lộc vừng thắp lửa hồng gác đêm sáng nào ngủ dậy khoảng nương
này cũng được trải một thảm đỏ lóng lánh sương. Lại nữa, hàng rào xưa nay chúng
chạy qua chạy về đạp nhẵn nhụi rồi thì dựa vào đâu mà hai đứa con gái nhọn mồm ấy
đòi đo đạc chi li.
- Của nhà tau! - Nhỏ
rít qua kẽ răng, mặt đỏ sắp mếu máo vì tức.
Gấm bước thẳng đến trước
mặt Tộp Anh chỉ tay vào mặt nó.
- Ăn cướp!
- Bây mới là ăn cướp. Đồ
con gái nhọn mỏ.
Tộp Anh giẫm chân bịch
bịch, hai mắt long lên trợn ngược. Con ngươi như sắp bay khỏi mắt nó. Nó đã bỏ
rất xa giấc mơ bảy triệu và kho truyện của Tèo KiBo, nó đấu tranh vì danh dự.
Truyện không có cũng không chết được đâu nhưng nó không chịu nổi chuyện người
khác nói ba nó tham lam. Khổ thân bác Lớn, hôm qua bác chỉ tiếp một vị khách
không mời mà đến chứ nào đã nghĩ đến chuyện bán chác gì đâu!
- Đồ ăn cướp!
- Đồ nhọn mỏ!...
Cuộc đấu khẩu vắt kiệt
sức của chúng. Mặt đứa nào đứa nấy bừng bừng như vừa ngồi trong bếp củi ra. Sự
giận dữ và bất lực đã leo thang đến cực điểm, chỉ một bước nữa thôi là hai bên đem
bạo lực ra giải quyết. Đấm đá cắn cào gì chưa biết nhưng nhất định phải động
tay động chân.
- Tộp!!! Bước vào nhà,
mau!
Một giọng người lớn ồm ồm
vang tựa sấm. Dù không nuốt nổi cục tức xuống bụng nhưng Tộp Anh cũng phải theo
bác Lớn vào nhà vác mông lên phản nằm chờ roi.
***
Tộp Anh ngửa cổ nhìn
lên, mặt trời mạnh tay lia từng sợi nắng xuyên thủng vòm lá, từng hạt lấp lánh
đổi ngôi nhảy nhót theo nhịp lắc lư của gió và thỉnh thoảng hắt vào mặt nó làm
nó lóa mắt. Nó đã ở lưng chừng cây, cây đào này đang là điểm nóng được con nít
nhòm ngó nhiều nhất vì là duy nhất ra quả đào trắng múp rụp và ngọt hơn hẳn mấy
giống đào kia. Một chùm đào trắng muốt đã lọt vào mắt nó. Cây khoèo ngắn chuyên
dụng bắt đầu di chuyển sột soạt trong tán lá. Có tiếng lạo xạo bước chân người
giẫm trên lá khô. Tộp Anh giữ yên cây khoèo lo lắng nhìn xuống dưới. Đây là
nương ông Vệ chứ chẳng phải nương nhà nó!
Tộp Anh thở phào, là Nhỏ
và Gấm. Chúng cũng vác khoèo sang trộm đào. Nó khinh khỉnh nhìn cây khoèo dài trong
tay Gấm cười mỉa mai trên đầu chúng. Cái thứ không biết trèo quất cây khoèo dài
thế lỡ chút bị rượt rồi trắng mắt ra.
Nhỏ ngả áo đựng đã được
hai chùm nhỏ. Đào của Tộp Anh vẫn vắt trên mấy bụi thơm, nó đang ở cao chênh
vênh chưa lượm được. Chợt xa xa có tiếng đằng hắng rồi tiếng bước chân tiến về
phía chúng. Cây khoèo của Gấm ngưng chuyển động nhưng khoèo của Tộp Anh thì vẫn
hăng say luồn lách trong tán lá. Tộp Anh ở trên cao nên chỉ nghe gió hát. Gấm
nhăn nhó lia cây khoèo dụi vào chân Tộp Anh. Tộp Anh bực dọc định quay xuống
quát thì bắt gặp điệu bộ khẩn trương của Gấm. Nó cuống quýt thu khoèo. Nhỏ đã hốt
đến chùm đào cuối cùng phụ Gấm xách khoèo lủi về.
- Tổ cha bây! Con nhà
ai đó?
Cái bóng lêu khêu của
ông Vệ đã bị tán cây đào nuốt chửng. Vẫn còn mấy bước nữa chân mới chạm đất, Tộp
Anh quýnh quáng thả bừa cho người rớt bịch rồi vùng dậy chạy. Ông Vệ dí sát
theo gót. Ông đuổi cho vui vì dáng nó ông đã quá rành và nếu muốn ông có thể
sang ngay nhà nó xách cổ nó lên hỏi tội bất cứ lúc nào. Nhưng Tộp Anh không biết
điều này, nó chạy bạt dù dáng ông đã khuất hẳn sau lưng. Tộp Anh mừng hú vía
khi thấy cái hàng rào. Mừng quá nó quên mất lấy đà mà rướn người lao qua. “Toạc!”
đi tong cái quần xà lỏn. Bên kia hàng rào Nhỏ và Gấm núp chờ nó. Tộp Anh đáp đất
khi dây thần kinh xấu hổ rung lên phát ra tín hiệu. Mặt nóng bừng, tai lùng
bùng, nó tóm quần chạy biến.
***
Mới hơn bốn giờ chiều Tộp
Anh đã vắt vẻo trên cây lộc vừng. Hôm nay nó không nấn ná trên cồn Ông Cải như
mọi khi mà về sớm. Nó ngồi trên chạc ba, lưng ngã vào thân cây, mắt thao tháo
nhìn hằng hà sa số hạt ngọc trắng li ti có sợi râu mỏng như tơ gắn trên đầu. Sắp
đến giờ lộc vừng thắp đèn đêm trên những chuỗi nụ đỏ hồng khi mặt trời buông rèm
đi ngủ. Không biết mấy ngày nữa người ta bứng cây đi, Tộp Anh mơ màng nghĩ. Lát
sau, nó chồm dậy hái mấy chuỗi lộc vừng treo trên cái mắc gần chạc ba. Dù vẫn
chưa hết ngượng vì vụ rách quần ngoạn mục nhưng nó quyết định sẽ trực tiếp đưa
cho hai đứa con gái kia mấy chuỗi lộc vừng để cảm ơn. Chúng không những đã báo
hiệu, đã đợi bên kia nương mà còn mang số đào của nó sang để ngoài hiên khi nó
xấu hổ trốn trong góc nhà.
Mấy chuỗi lộc vừng Nhỏ
và Gấm đón nhận hồ hởi tuy nhiên không thể xóa mọi điều tranh chấp. Chúng muốn
được rạch ròi mọi lẽ. Máu chiến trong Tộp Anh đã nguôi ngoai, nó không sừng sộ
lên cãi chày cãi cối nữa mà dùng cái đầu tỉnh táo tìm công lý cho cả hai bên.
- Chừ ri, cây ni hắn
nghiêng qua nương tau, rụng bông bên nương tau thì từ chỗ ni lên tới đọt là của
nhà tau. – Tộp Anh kê ngang bàn tay vào chạc ba rồi dóng lên trên đọt, xong lại
dóng xuống đất. – Ngang ni trở xuống là của nhà bây.
Phát biểu chốt hạ buổi
tranh chấp của Tộp Anh hợp tình hợp lý không chỗ nào chê, chúng đồng loạt gật đầu.
Được hai đứa con gái công nhận và thán phục Tộp Anh hãnh diện hất ngược đám tóc
trước ra đằng sau. Bất chợt, nó co người lại. Chưa kịp vênh mặt đã chạm phải
ánh nhìn của bác Lớn. Ba roi quắn đít hôm trước nó nhận như vẫn còn nguyên khiến
nó bất giác vòng tay xoa mông thay vì vuốt tóc thêm lần nữa.
***
Nhỏ ngồi trên hiên đọc
truyện. Nó đã ngồi bất động như thế phải đến hai giờ rồi. Cuốn truyện có hình
con dế ngạo nghễ ấy là của Tèo KiBo cho nó mượn không lấy tiền vì đứa nào cũng
chê sách toàn chữ đọc ngu người. Cuốn sách bị hất qua đá lại cả tháng trời
trong kho truyện nhà Tèo KiBo về tay Nhỏ lại thành bảo bối. Nó đọc ngấu nghiến
như bị con dế thôi miên. Nó dán mắt vào chữ chi chít trên trang khiến hai con
ngươi chực lòi ra bắn cái bụp vào sách. Cả buổi Gấm làm gì, nói gì nó mặc kệ chẳng
thèm đoái hoài lấy một câu hay một cái nhìn chớp nhoáng.
- Cây lộc vừng bị chặt
rồi.
Chỉ có tin này mới đủ sức
lôi Nhỏ ra khỏi trang sách. Nó nhét vội Dế Mèn Phiêu Lưu Ký cùng họ hàng nhà dế
vào cặp hớt hải chạy theo Gấm.
Hoa lộc vừng trải một
thảm hồng tả tơi dập nát dưới chân chúng. Thân cây đã bị đốn ngã cưa làm hai,
làm ba. Cành và lá nằm chỏng chơ thành đống cuối góc vườn. Bảy triệu của nhà Tộp
Anh, bảy triệu của nhà ông Trưởng, bảy triệu mua cái kho sách của Tèo KiBo nằm
la liệt trên đất. Tộp Anh bàng hoàng. Gấm sửng sốt. Riêng Nhỏ hào hứng, nó lom
xom tới hỏi:
- Nội, chặt cây làm chi
rứa nội?
- Phơi làm củi.
- Răng không cho họ bứng
lấy tiền mà chặt ngang rứa ba? – Thấy ông Trưởng bận tay, nó chuyển sang chất vấn
bác Cả.
- Ờ. – Bác Cả đáp lửng
lơ.
Tộp Anh phụ bác lớn vác
những cành to hơn. Gấm tiếc rẻ lượm mấy chuỗi lộc vừng còn nguyên vẹn để ra
riêng. Lăng xăng một lúc chẳng đứa nào còn nhớ lời hứa bảy triệu của người đàn
ông giàu có ấy nữa. Ngược lại, chúng thấy đốn cây thế này thiệt sướng, thừa ra
không biết bao nhiêu là lá là cành. Phê như con tê tê. Chúng dựng ngay ngôi nhà
màu xanh. Tộp Anh mạnh tay đóng thêm dăm bảy chiếc cọc rồi gác ngang gác dọc mấy
cái ống tre làm giường làm chõng. Giờ cơm trưa, người lớn réo tên ba đứa nó đến
khô hơi rát họng mới thấy chúng vác cái bụng lép kẹp ngồi vào bàn. Bận lo cho nhà
riêng, chúng chẳng còn tâm trí đâu mà ăn với uống. Chúng nhìn thức ăn như một thứ
quá tầm thường. Thức ăn sẽ lấp đầy dạ dày của chúng. Vâng, hẳn nhiên như chân
lý. Nhưng điều chúng muốn trong lúc này là làm sao lấp đầy tâm hồn, làm sao thỏa
mãn khát vọng tự do. Nếu như ví khát vọng tự do đang chảy trong đầu Gấm và Tộp
Anh dạt dào như một dòng sông thì với Nhỏ phải nói là mênh mông hơn biển cả.
“Tôi sống độc lập từ thuở bé.” Câu nói của Dế Mèn cứ lặp đi lặp lại trong đầu
nó, thôi thúc nó khiến nó cảm thấy chỉ cần hít khí trời và gặm vài cọng cỏ thôi
cũng đủ no. Nó ăn chén cơm lấy lệ rồi ôm truyện ra nhà riêng. Phải, nó muốn ra ở
riêng, muốn độc lập như Dế Mèn. Tiếng gió rào rạt, tiếng chim tỉ tê trong tán
lá làm lòng nó nao nức. Nó ngửa cổ nhìn những đốm nắng chấp chới xuyên qua lớp
lá chằng chịt thấy mình như bỗng chốc cao vút lên giữa vòm trời trong biếc ấy.
Nó ngậm nghe mùi vị tự do và đoán rằng ngoài kia, dưới lòng đất, Dế Mèn cũng
đang vắt chân nhìn bầu trời qua cửa hang như nó. Chỗ nó đang ngồi khá gần hồ nước,
cỏ xanh, đất xốp mỡ màng nên sớm thôi, nó sẽ gặp Dế Mèn.
(CÒN
TIẾP)
Kho Báu được viết ra bằng tấm lòng tha thiết của tác giả, những mong truyền đi thông điệp rằng con người sinh ra không phải chỉ để “trở về cát bụi” mà là để đi vào trái tim của những con người khác và sống trong cuộc đời của họ. Yêu thương là điều kỳ diệu nhất của trái tim nhưng không phải lúc nào chúng ta cũng có thể sống trọn vẹn với nó. Cuộc đời ai rồi cũng có những mảng tối, những bất hạnh, những uất ức, hãy dùng tình yêu để xoa dịu nỗi đau của quá khứ, để vị tha với chính bản thân mình, để trân trọng món quà của hiện tại và để thanh thản bước đến ngày sau. Và, xin mở lòng ra, xin đừng thờ ơ với bất hạnh của những người bên cạnh. Làm sao để “thương mình, thương người”? Đấy là câu hỏi không thuộc về riêng xã hội nào hay thời đại nào mà thuộc về con người trong mọi hoàn cảnh sống.
Kho Báu (4) - Lệ Hằng
Reviewed by Lê Sính
on
10:22 PM
Rating:

No comments: