Truyện ngắn: Đóa Hồng Gầy


ĐÓA HỒNG GẦY
Nguyễn Tấn Sính
Viết cho em và những ngày tôn vinh phái đẹp.
Mồng Tám tháng Ba.
Không hoa không quà. Căn phòng thinh lặng. Mưa rắc từng hạt bắn qua hàng rào thép B40 vào hiên. Ngoài ngõ tiếng xe máy qua lại nhiều hơn thường ngày. Những tốp học trò, những cặp tình nhân, những nhóm bạn thân, những hội chị em chòm xóm… đang hân hoan vui ngày của phái đẹp. Lễ lượt nhộn nhịp, cách đó vài cây số phố xá đang vui. Hoa và quà tưng bừng đổ về từ mọi nẻo. Chỉ có em trong ngôi nhà cấp bốn giản tiện đến tối đa đang lặng lẽ quay từng vòng để tua lại cuốn băng cát sét cũ một cách hồn nhiên. Hẳn đó là một niềm vui không hề nhỏ và nếu tôi buộc phải so sánh niềm vui của em với thiên hạ ngoài kia thì có thể dấu lớn nghiêng hẳn về em. Tôi thấy điều ấy trong mắt em, như nhiều năm về trước.

***
- Hôm nay anh Tấn không đi chơi à?
Lúc em hỏi tôi câu đó ắt hẳn trong đầu em đã hằn sâu một suy nghĩ rằng một thằng con trai lớn tồng ngồng đứng tuổi như tôi chắc phải có người yêu, có bạn gái hay ít nhất cũng có một cuộc tiệc tùng tụ tập nào đó trong ngày Quốc tế phụ nữ. Cả xóm trọ rục rịch từ chiều sớm, đến bảy giờ tối thì chẳng còn mống nào trong xóm. Họ hí hửng tay trong tay hay họ quạnh quẽ cô đơn họ cũng đều đi cả rồi. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, FA thì tìm FA mà nhậu nhẹt. Tôi quản giao bạn bè từa lưa mỗi thằng một kiểu nhưng chúng tôi chưa từng có tiền lệ gặp gỡ nhau trong những dịp thế này. Và em hỏi làm tôi giật mình, cuộc sống của tôi chưa từng có bóng hồng nào thấp thoáng để tôi phải vương vấn trong những dịp như hôm nay. Ừ thì lịch sử hai mươi bảy năm của đời tôi chắc chắn kể không dưới mười cái lễ đông vui từ ngày tình nhân cho đến ngày phụ nữ nhưng lạ một nỗi chẳng có ngày nào, lễ nào đọng lại dư vị đủ đậm cho tâm hồn để mà nhớ. Em đang còn là học sinh nên chuyện em ở nhà tu chí học hành thì không có gì đáng nói nhưng một người đã đi làm có bạn bè lui tới rộn ràng xóm trọ như tôi thì mới đáng nói. Tôi không trả lời câu hỏi của em mà chìa cho em chiếc ấm siêu tốc em mượn đun nước pha mỳ tôm. Bình thường em cần gì em đều lễ phép hỏi xin hoặc mượn rồi về thẳng nhưng phải hôm tôi trúng gió nói nhiều nên em bị tôi níu lại nói chuyện vu vơ. Chẳng biết lúc ấy mặt tôi có gờ-ram u buồn nào theo kiểu lụy tình đau khổ không mà em chùng giọng xuống hỏi tôi đầy nghiêm túc.
- Hay anh Tấn mới chia tay chị ấy rồi.
Giờ thì tôi buộc phải nhìn em, nhìn chăm chú đến hơn cả phút. Chị ấy là chị nào? Chẳng biết em lượm đâu ra cái tin tôi có người yêu.
- Ừ.
Tôi “ừ” trong vô thức, như một cái máy. Tôi đang bận nhìn em và đầu tôi lúc ấy rỗng tuếch nhưng bằng một thứ cảm khái đặc biệt nào đấy tôi đã đồng tình với phán đoán của em để em không thất vọng.
- Nhìn anh Tấn buồn buồn mà tối nay không đi chơi là em biết liền. – Hình như em đang hả hê vì nghĩ mình thông thái am tường tâm lý người khác. Em nhìn tôi với sự cảm thương thông cảm không thể nào thật hơn được. – Em chia buồn ạ.
Em đứng ngoài cửa chuẩn bị quay lưng thì bị tôi gọi giật lại.
- Mà này.
- Dạ?
- Em muốn chia buồn thật sao?
Em khẽ gật đầu
- Vậy thì em thế chỗ “chị ấy” cho tôi hết buồn đi.
- Là sao ạ?
Đầu em còn quá trong sáng để có thể xử lý gọn ghẽ câu nói chí tử của tôi ngay lập tức. Vài giây sau, trong ánh vàng mờ nhạt của chiếc đèn bóng tròn trên trần nhà cách em vài mét và trong cái cụp mi nhanh như chớp của đôi mắt trong như nước ấy tôi vẫn kịp thấy em ngượng ngùng. Em chẳng nói chẳng rằng quay lưng đi một mạch về phòng bỏ lại tôi đứng chỏng chơ trên hành lang.
Đấy là câu nói chí tử, câu nói định mệnh với tôi bởi sau khoảnh khắc ấy tôi dường như không thể rời mắt khỏi em được nữa. Em làm sao mà ngờ lúc ấy tôi đang chơi vơi giữa dòng đời vô định không có lấy một mỏ neo để mong ngày cập bến. Tôi không cần, không muốn, không tha thiết với bất kỳ điều gì và với bất kỳ ai. Tôi chỉ đang tồn tại hoàn hảo như một bản thể cô đơn mờ nhạt bất cần. Em chuộc vớt linh hồn lạt lẽo của tôi ra khỏi vũng bùn nhàm chán. Và em làm tôi phải sống.
***
Không dám quấy nhiễu một tâm hồn quá đỗi trong sáng hồn nhiên và cả việc học hành của em nên cả năm tôi chẳng dám nói câu nào hồ đồ nữa. Nhưng đến mồng Tám tháng Ba năm sau khi em đã là sinh viên, khi tôi đã không còn sức để mang trái tim lúc nào cũng hừng hực đập trong lồng ngực và không gánh nỗi thứ tình cảm đang ngày một lớn, lớn vượt tầm kiểm soát của tôi thì tôi mang tặng em đóa hồng nhung cánh mọng. Bằng con mắt ngớ ngẩn của kẻ đang sẵn sàng làm cảm tử quân cho thần tình yêu, tôi nhìn màu nhung đậm ấy mà liên tưởng đến màu máu của trái tim mình, nó cũng dạt dào căng mọng sức sống như thế. Tôi đặt đóa hoa vào giữa bó baby trắng. Phải là baby trắng muốt tinh khôi và còn tươi rói. Kể ra là cả một công trình tìm hiểu. Tôi phải tặng cho em thứ mà em thích! Động lực ấy đã thôi thúc tôi tìm mọi cách để biết được chút xíu sở thích của em. Cây hồng nhung và chùm baby trắng ấy với tôi không đơn giản chỉ là một cử chỉ tôn vinh phái đẹp, cũng không đơn giản là lời tỏ tình mà hơn thế rất nhiều, ấy là lời cầu hôn. Là đính ước. Tôi chuẩn bị cả một bài diễn văn dài để liều mình với số phận một phen.
Nhưng rốt cuộc tôi chỉ khẽ khàng đặt bó hoa lên bàn. Một tên lẻo mép cũng trở nên câm bặt khi đứng trước tình yêu đích thực của mình hay có thể chưa đến lúc phải nói. Tôi nhìn em không hở một giây. Mắt trong mắt, lòng trong lòng. Bấy nhiêu có lẽ đã là quá đủ cho tôi dù em vẫn ngượng, vẫn gọi tên riêng của tôi khi nói chuyện, và tôi vẫn xưng “tôi-em” đầy xa cách.
Em loay hoay cắm hoa vào xốp chêm thêm nước rồi gắn vào chiếc lon bên cửa sổ. Hôm ấy trời cũng mưa lắc rắc, thảng hoặc mưa hắt vào cửa sổ rớt xuống cánh hồng nhung đọng lại giọt châu trong leo lẻo. Trong phòng cũng đã treo vài bó hoa vừa được tặng. Tôi hạnh phúc nhìn em chăm chút cho đóa hoa bên cửa sổ lòng cho rằng em đang chăm chút cho tình yêu của tôi và em, mọi dự định ban đầu tan nhanh không kịp sủi tăm. Tôi chẳng rủ em đi ăn tối theo kế hoạch đã vạch sẵn mà miên man trôi theo những ý nghĩ không thể nào trẻ con hơn được. Chợt, em quay lại nói với tôi.
- Sao chỉ có một bông thôi, anh Tấn?
- Vì…
Tôi định nói mấy câu sến sẩm đại loại một bông hồng tượng trưng cho tình yêu duy nhất của tôi với em hay em là đóa hồng duy nhất trong lòng tôi… nhưng miệng tôi chưa đủ trơn để thốt ra được điều ấy. Nhưng dường như em chẳng hỏi để tìm câu trả lời.
- Em muốn có triệu triệu đóa hồng kìa.
Tôi thấy mình không cần thiết phải nói nữa vì mắt em lúc đó cho tôi thấy rằng em đang trôi giữa triệu triệu đóa hồng. Em tới bàn tua cuốn băng cát sét đút vào máy nhấn nút “play” bài “Million Scarlet Roses” vang lên trong vút, thổn thức. Tôi thổn thức trong tiếng nhạc pha chút rồ rồ của máy cát sét và thổn thức hơn nữa vì cô sinh viên còn dùng máy cát sét để luyện nghe Tiếng Anh và nghe nhạc không lời này.
***
Những ngày mồng Tám tháng Ba sau đó, tôi vẫn đều đặn tặng em bông hồng nhung đỏ rói đặt giữa bó baby trắng như cái hôm mắt trong mắt nhau ấy nhưng tôi không có thời gian để ngắm mưa hắt vào khung cửa đọng trên hoa nữa. Tôi phải vật lộn trong mớ bòng bong trả giá cho những ngày bê tha hời hợt mất lý tưởng của mình. Dù đau khổ vì giữ em bên mình khi mọi thứ tụt dốc không phanh nhưng cuối cùng tôi cũng rước em về. Trong nỗi mặc cảm to như núi của một thằng đàn ông, tôi quyết phải tôn em làm bà hoàng trong sự thiếu thốn của mình.
Mồng Tám tháng Ba đầu tiên sau khi chúng tôi có con, tôi mang về nhà không phải một bông hồng nữa mà rất nhiều bông. Phái đẹp của tôi giờ đã có thêm một người, đó là đứa con gái bé bỏng đang nằm trong nôi và tôi thấy phải là bó hoa to thật đẹp thế này mới xứng với em và con. Em không cắm hoa ra hộp hay dĩa hay bình nào cả, em treo hoa ở góc phòng như rất nhiều bó hoa mà tôi đã thấy trước đó. Một nỗi hụt hẫng trào dâng trong tôi. Từ bao giờ em không còn chăm chút tình yêu của tôi nữa? Em không còn muốn giữ nó tươi lâu, không còn muốn nó được hứng những giọt nước trong vắt như giọt châu của trời để nuôi nó sống nữa ư? Cuộc sống chật vật khó khăn đã làm nguội đi trái tim nhiệt thành em dành cho tôi? Em hối hận vì đã chọn con đường chông gai, kề vai sát cánh bên tôi khi tôi chao đảo? Hay em đã có khung trời mộng riêng của mình? Tôi không nghi ngờ phẩm hạnh của em nhưng em còn rất trẻ khi tự nguyện cột chặt cuộc đời mình với tôi, con người sống làm sao không khao khát. Bạn bè khối kẻ còn đang độc thân tung tăng đây đó và cả những người con trai trước đây coi em hơn cả một người bạn vẫn âm thầm quan tâm em trên mạng xã hội. Còn tôi, tôi có gì cho em ngoài những lo toan vụn vặt?
Nhưng tôi không hỏi em lúc ấy, sự tự ái làm trái tim tôi bầm đi nhức nhối. Hôm sau tôi tình cờ đọc được một bài báo trên mạng. Sở dĩ tôi dừng lại chứ không ơ hờ lướt qua bài báo ấy là bởi cái tít nó đập vào mắt tôi chát chúa: Những thay đổi của phụ nữ sau khi lập gia đình khiến chồng ngỡ ngàng. Tôi vào đọc ngay, có lẽ đó là lần đầu tiên tôi chú tâm đọc một bài báo mà trước đây tôi luôn xem là xàm xí. Các cô gái sau khi kết hôn thường không còn mơ mộng lãng mạn nữa vì họ phải quan tâm đến vật chất tiền bạc nhiều hơn. Phải rồi! Tôi reo thầm, quả là thần ngôn cứu vớt tâm hồn nặng trĩu của tôi và nâng đỡ đời sống hôn nhân của tôi. Em là mẹ bỉm sữa, bỉm với sữa chất đầy óc thì lấy đâu ra chỗ cho hoa hồng. Già đời rồi còn dại, tôi chỉ biết mải miết lo việc bên ngoài nên nhịp sống với tôi chưa có gì thay đổi lớn lao. Nhưng em thì khác, em suốt ngày bận bịu bên con, vắt sữa, chợ búa nấu ăn và cả rửa đít cho con nữa đã vắt kiệt sự bay bổng thăng hoa của tâm hồn. Và tình yêu cũng thế. Tình yêu của em vất vưởng trong những xó nhà góc bếp như em. Bó hồng ấy nếu đem ra cắm bên những tả bỉm, soong nồi, quần áo ngổn ngang thì có kệch cỡm? Phái đẹp sở dĩ họ là phái đẹp vì mỹ cảm trong họ ít nhiều tồn tại như một lẽ tự nhiên.
Tôi mừng như ngộ ra một chân lý, và tôi trượt dài theo những cái sai từ chân lý ngộ ấy.
***
Chẳng hoa hồng đỏ chẳng baby trắng nữa. Mồng Tám tháng Ba trúng ngày chủ nhật khiến bao kế hoạch như vỡ òa trong óc. Tôi phải tặng hoặc phải làm thứ gì đó để ngày hôm nay trở thành đặc biệt với em. Một thứ gì đó thực dụng, một thứ gì đó rõ ràng, một thứ gì đó chắc chắn mang lại cho em niềm vui khổng lồ. Đang vắt kiệt sức óc suy nghĩ thì tiếng em thao thao bất tuyệt cùng đứa bạn thân dưới bếp vọng lên. Tôi biết em đang nói chuyện với ai và định lờ đi để suy nghĩ tiếp nhưng họ nhắc đến mấy từ nhạy cảm: mồng Tám tháng Ba làm tôi buộc phải nghe. Lý – đứa bạn thân nhất của em – chắc chắn đang hỏi em có hoa có quà có gì đặc biệt chưa? Và chắc chắn cũng bảo em nhắc khéo tôi nếu em trả lời là chưa và em cũng không có kế hoạch gì cho hôm nay. Bạn em chắc chắn đang thủ thỉ với em về những chàng trai của cô ấy. Những món quà xịn sò, những nhà hàng sang chảnh, những chuyến du ngoạn vi vu… Lý luôn chia sẻ với em từng li từng tí. Tôi gặp Lý đã vài lần trong những cuộc cà phê tán gẫu ngắn ngủi đi cùng em, và nếu em không hồn nhiên tâm sự những câu chuyện vụn vặt của Lý thì tôi vẫn biết vì tôi và Lý là bạn bè trên Facebook. Thành lệ rồi, làm gì ăn gì chơi gì người ta cũng phải cúng thánh Facebook trước. Chỉ có buồn gì là nhiều lúc giấu nhẹm mà thôi. Tôi chột dạ: những nhà hàng, những quà cáp, những chuyến đi chơi ấy có là mơ ước số một của em không?
- Thôi, hoa quà gì mày ơi. Tao đang đói lắm đây nè. Mà bữa nào mày rảnh tới nhà tao nói chuyện hôm cho đã đi, từ hồi sinh con tới giờ tao nghe điện thoại nhiều là bị đau đầu nè.
Em vừa tát tôi một phát kéo tôi ra khỏi dòng suy niệm vẩn vơ để khơi dậy một sáng kiến thú vị. Một bữa tiệc cho em và bạn bè, còn gì hay hơn và thực dụng hơn điều này chứ.
Tôi cưỡi xe ra chợ hải sản sau khi giục em gọi điện lại cho Lý và vài người bạn thân nữa, nếu em muốn. Là tôi tự thân đi chợ, tự thân xách về một làn hải sản và hai túi trái cây, bia bọt. Niềm hạnh phúc đơn sơ chỉ có vậy. Tôi xắn tay áo làm một số việc nhà để chuẩn bị đón khách, vừa khẩn trương vừa rung đùi nhịp nhịp. Mồng Tám tháng Ba ý nghĩa cho em đây rồi.
***
Đầu đã tỉnh nhưng tôi cố mãi vẫn chưa kéo hai mi mắt nặng và đau lên được. Mi mắt tôi như được dính chặt bằng keo, nó líp vào mi dưới rất sâu. Tôi quờ tay sang, em và con đang nằm bên cạnh. Mùi men bia đã bị ôi bốc lên từ người tôi, mùi của loài sâu rượu sâu bia. Có con muỗi đang vu vơ trước mặt, tôi đưa tay quơ mấy lần mà nó chẳng chịu bay. Bực quá tôi đập một phát vào mặt, chẳng biết trúng muỗi không nhưng thấy như ai tát mình. Tôi tỉnh hơn một chút. Dù hai mắt lờ mờ, toàn thân rệu rã, từng thớ thịt đang đình công đòi nghỉ ngơi nhưng tôi cố ngoi dậy. Tôi đã nhớ ra hôm nay là sáng thứ Hai. Hơi men không chỉ từ người tôi bốc lên mà nồng nặc khắp phòng. Dù có rướn cổ để kiếm chút không khí thanh sạch cũng chẳng kiếm được. Không chỉ phòng tôi mà cả ngôi nhà chìm trong hơi men. Tôi bật điện thoại xem giờ. Mới năm giờ sáng, con và em vẫn đang cần ngủ nhưng tôi muốn xem bãi chiến trường tôi để lại cho em hôm qua khủng khiếp thế nào nên tôi rón rén bật điện. Phòng bên đã sạch, nhà bếp cũng đã sạch chỉ còn đống vỏ bia chất như núi ở góc phòng và mùi men nồng nặc thì không sạch được. Mùi men ở ngay trên người tôi và trên đống giẻ lau chưa được giặt kỹ. Tối qua tôi đã nôn vấy lên chúng. Một cảm giác hụt hẫng đến tội lỗi chiếm ngập khoảng không trước mắt tôi. Làm cách nào mà em vừa lo cho con vừa xoay xở rửa dọn hết chừng nấy thứ? Có ai phụ em không? Mấy giờ em mới được ngủ?
Men đã thoát khỏi người làm tôi tỉnh hẳn. Những việc hôm qua chiếu lại mồn một trong đầu. Tôi xung xăng phụ em mấy việc trong bếp nhưng rồi con quấy nên nhường bếp lại cho em để chơi với con. Khách đến. Mỗi người bạn của em lại dẫn thêm một thằng đàn ông khác và mấy thằng đàn ông vô tích sự chụm lại khoác lác chuyện trò. Tôi nhớ rõ ban đầu chúng tôi vào bếp, chúng tôi tuyên bố để hết đó cho bọn anh. Tôi giao con lại cho em, bắt em ngồi yên tám chuyện nhưng nửa sau bữa nhậu thì không còn nhớ gì hơn ngoài việc cụng ly. Bữa tiệc của em thành cơn hành xác dọn dẹp từ nhà trên xuống nhà dưới. Ngay cả tám chuyện cũng chẳng được thoải mái vì con gái cứ níu lấy áo mẹ vòi vĩnh dỗ dành.
Tôi vào lại phòng ân hận nhìn em ngủ. Hai mắt tôi sững lại nóng lên như có lửa khi nhìn vào tay em. Vết máu còn in những chấm đỏ ngầu trên miếng băng gạc quấn vụng về nơi ngón trỏ. Trước ngực áo em cũng còn loang vết máu. Những vết máu cứa vào lòng tôi đau nhói. Em bất cẩn để dao cứa vào tay hay tôi say xỉn loạng choạng làm vỡ đồ khiến em bị thương? Mảng ký ức đó của tôi đã hoàn toàn trống trơn. Tôi muốn điên lên vì không nhớ được chuyện gì đã xảy ra khi say. Đóa hồng non nớt của tôi chỉ mới một nách một con mà đã xơ xác thế này ư?
Tôi ngồi thụp bên cạnh em hứa những mùa lễ sau không bao giờ để em thế này nữa.
***
Tôi rời chỗ làm muộn hơn mọi khi vì công ty có tiệc chúc mừng ngày Quốc tế Phụ nữ. Cũng may chỉ là tiệc nhỏ chúc tụng đơn sơ tại chỗ làm chứ không phải la cà quán xá. Tôi bật điện thoại. Hơn bảy giờ rồi và hai cuộc gọi nhỡ của em. Lúc chiều có họp nên tôi đặt điện thoại chế độ “im lặng” khiến em gọi đến hai lần mà chẳng hay. Một cách tự động, tôi bấm nút gọi lại cho em nhưng tay sém chạm vào nút gọi thì phanh lại. “Không! Phải để em bất ngờ.” Tôi mãn nguyện với suy nghĩ trẻ con của mình. Ừ, con nít thật nhưng phải con nít tí thì tình yêu mới thăng hoa đẹp đẽ được.
Tôi dựng xe trên vỉa hè vào tiệm PNJ. Những thứ long lanh huyền nhiệm như lân tinh đang nhảy múa trước mắt tôi. Chắc chắn tôi không phải là người duy nhất bị loạng choạng vì thứ ánh sáng này. Cô bán hàng nhẹ nhàng chào hỏi và gợi ý cho tôi hết món này sang món khác. Tôi thật thà trình bày đóa hồng đang ở nhà tôi, của lòng tôi là một đóa hồng dại chân phương chưa qua điểm tô bao giờ. Em chẳng đeo trang sức gì ngoài trang sức cho lễ cưới. Cưới xong thì cất hết nên cổ em, tay em, tai em đều trống trơn. Tôi muốn mua cho em nguyên bộ đủ loại trang sức ấy, màu trắng mà em thích ấy nhưng đương nhiên tôi không đủ tiền. Từ bỏ ý nghĩ về hoa hồng, từ bỏ ý nghĩ về một bữa tiệc linh đình nhưng tôi không thể từ bỏ ý nghĩ về một thứ mang ý nghĩa thực dụng với em. Và nhất là không thể từ bỏ ý định cho cả thế giới thấy rằng em được yêu chiều, em được trân trọng, em được hạnh phúc thế nào. Cả ngày nay cứ mỗi lần trực tuyến Facebook là một lần đập vào mắt tôi hình ảnh lung linh rạng rỡ của các nàng khoe quà. Quà càng lớn càng được trầm trồ. Em cũng như bạn bè trang lứa với em đều qua rồi cái thời khoe người ấy đạp bao nhiêu cây số để mang đến bịch xoài non cho mình mà bây giờ tất cả hóa giá bằng hiện vật kim tiền. Tôi nghẹt thở vì cảm thấy như người ta đang đong đếm tình yêu qua hiện vật, tình càng lớn càng sâu thì quà càng phải giá trị. Dù tôi và em là chân tình thật sự tôi vẫn muốn chứng minh theo cách đơn giản nhất hiện nay. Và hơn nữa, cuộc sống càng thiếu thốn bao nhiêu thì ước mơ được mua thứ gì đó giá trị cho em càng lớn bấy nhiêu. Và lớn cực điểm khi sáng nay tôi thấy em bình luận những lời xuýt xoa chia sẻ niềm vui với Lý về món quà long lanh sáng giới cô ấy mới nhận.
Tôi rời tiệm vàng PNJ lòng phơi phới. Chiếc cổ hơi gầy trắng nõn của em chắc chắn sẽ xinh sẽ lung linh hơn nhiều khi em đeo sợi dây chuyền này. Tình yêu không thể nói suông, phải có thứ gì đó đặc biệt cho nó chứ. Tôi lao đi vun vút bằng tốc lực của một trái tim cuồng si đang cố tán tỉnh chính người vợ của mình. Bỗng ngược chiều có chiếc xe lao tới cũng vun vút điên cuồng như tôi, hắn ta chắc cũng đang cuồng si như tôi. Tôi thắng gấp.
Rầm!
***
Tôi thấy em, chỉ mình em ở đó mà chẳng thấy con gái chúng tôi đâu. Em ngơ ngác bàng hoàng, mặt dại đi như bảy, tám năm trước khi em mười bảy, mười tám tuổi. Tôi lao đến em, hình như sợi dây chuyền vẫn còn trong túi áo tôi. Tôi muốn ngay lập tức đeo cho em nhưng tôi không thể vì càng lao tới lại càng xa em. Em vẫn đứng yên chỉ có tôi là đang trôi ngược và bức màn bằng không khí hay bằng thứ quái quỷ nào đó đang chắn ngang trước mặt em khiến em chẳng thấy tôi. Tôi réo gọi tên em trong điên loạn, bằng một thứ sức mạnh vô biên nào đó tôi bơi, tôi chạy, tôi ngụp lặn được về gần em nhưng không qua được tấm màn quỷ quái ấy. Gần có một tấc mà tôi không chạm vào em được cũng không làm cho ánh mắt em lay chuyển được. “Không!” Tôi hét trong cơn cuồng si khát sống, khát yêu, khát em và con rồi chìm vào bóng tối huyền hoặc.
***
Mi mắt tôi đang được kéo lên bởi một bàn tay thô bạo. Có ánh sáng rọi vào mắt tôi. Lát sau, tôi nhấc được hai mi trên lên khỏi mi dưới. Lần này mắt tôi không nặng vì men mà nặng vì thứ gì đó còn khủng khiếp hơn. Tôi lờ mờ thấy được em đứng bên bóng áo blouse trắng. Ông bác sĩ vui vẻ nói với em điều gì đó và hình như có cả tiếng chúc mừng. Giờ thì tay tôi đã được chạm vào tay em, là ấm và mềm là thịt da thật chứ không phải cái thứ quái quỷ lạnh ngắt nào khác. Là mắt em của hai sáu tuổi thật chứ không phải ngây dại như đứa trẻ nữa. Và là nước mắt thật, giọt nước mắt nóng hổi rớt trên tay tôi.
Qua nửa năm đi đi lại lại trong bệnh viện, đóa hoa hồng của tôi gầy rạc và tôi cũng gầy rạc theo em. Chúng tôi được về nhà. Thêm mấy tháng tập phục hồi chức năng nữa thì tôi hoàn toàn lấy lại được sức sống và tầm vóc trước kia. Tôi coi đó là một cuộc hồi sinh ngoạn mục. Mấy hôm trước, chúng tôi dọn dẹp nhà cửa cho giản tiện nhất có thể để lấy không gian cho con gái chơi đùa. Gần một năm, gần đến ngày Quốc tế Phụ nữ lại mà món quà ấy vẫn chỉ nằm trong túi áo tôi vì tôi chưa dũng cảm kể em nghe mọi chuyện. Em soạn hết các hộp kỉ vật để xếp chúng vào một hộp duy nhất. Nhìn em thu vén mấy thứ ấy lòng tôi lại xốn xang. Không lẽ tôi hèn đến mức không thể kể em nghe thực sự chuyện gì đã xảy ra hôm tôi bị tai nạn sao?
Không! Tôi phải hồi sinh cả tình yêu và tinh thần của thằng đàn ông thì mới xứng đáng làm chỗ dựa cho em, hoặc không thì cái thứ tình yêu ấy nên vứt đi và tôi cũng thế. Tôi kể em nghe cả những mặc cảm chôn kín từ đó đến nay. Tôi chìa cho em xem sợi dây chuyền sém nữa thành định mệnh nghiệt ngã của cả em và tôi. Có lẽ thượng đế giữ tôi lại vì tôi ngu quá không xứng để rước đi, tôi phải làm người để bớt ngu trước đã. Em xuýt xoa, em nâng niu rồi em cho vào hộp cất. Tôi ngạc nhiên hơn cả sự ngạc nhiên cần có khi bị từ chối nhận quà. Em nhìn tôi vẻ thấu hiểu rồi quay lên tủ vừa cất hộp vừa quả quyết:
- Anh tặng cho em mục đích cao nhất là để người ta biết em được chồng yêu, em được hạnh phúc đúng không? Nhưng hạnh phúc của em em không có nhu cầu để cả thế thời phải biết và công nhận.
Em dứt khoát đút chiếc hộp vào ngăn tủ khóa lại rồi quay xuống xếp tiếp mấy thứ đang làm dở dang. Lòng tôi rưng rưng, tôi còn biết nói gì hơn nữa. Tôi vén mớ tóc mai của em sang một bên, thành thật hỏi như thể tôi chưa bao giờ thành thật với em đến thế.
- Mốt là mùng Tám tháng Ba lại rồi. Anh vẫn muốn làm gì đó cho em. Em có thể cho anh biết là em thích gì nhất lúc này không?
Thật bất ngờ, em chìa cuốn băng cát – sét có bài Million Scarlet Roses ra. Qua bao lần dọn nhà có những thứ chẳng còn dùng đến nữa mà vẫn ở đây, trong hộp kỉ vật của em.
- Em thích yên tĩnh nghe cái này nè. – Em tinh nghịch nhìn tôi.
Tôi hiểu em nói đùa nhưng hôm qua tôi vẫn vác về cái máy cát – sét cũ xì. Tôi cố lựa cái nhỏ nhất để vừa với chiếc bàn nước bừa bộn của chúng tôi. Em quay như con mòn mòn. Em tiếc rẻ số tiền, em bảo tôi bị khùng vì em chỉ nói chơi, thời này ai nghe cát – sét nữa. Nếu muốn em có thể nghe cả trăm lần Million Scarlet Roses trên mạng. Tôi làm em hạ hỏa bằng một câu tưng tửng như gã mới yêu.
- Kệ đi em, đừng hỏi giá tiền nữa. Cho anh mua một kỉ niệm, không được sao?
***
Bản nhạc vang lên khe khẽ. Đứa con gái đang ngủ say sưa còn tôi thì đang giả vờ say sưa ngủ. Em nói đùa nhưng tôi nghĩ em cần thật, cần một lúc được yên tĩnh đắm chìm trong tiếng nhạc em thích, hồn nhiên như thế!
Bất ngờ, em kéo chăn len vào nách tôi rồi gối đầu lên tay tôi.
- Lý mới hỏi em nhận quà chưa, nhắc khéo anh chưa đó.
Chẳng biết bằng thứ ngoại cảm nào mà em biết tôi đang giả vờ ngủ.
- Rồi em trả lời sao?
- Em nói 365 ngày ngày nào cũng là mùng Tám tháng Ba nên chẳng biết hôm nay có gì đặc biệt hơn những ngày khác.
Tôi xoay người nhìn ánh mắt lấp lánh của em.
- Vả lại, hôm nay em đã có cả triệu triệu đóa hồng rồi đòi gì nữa. Em với Lý là bạn nhưng không có nghĩa là chúng em giống nhau. Em chẳng so sánh mình với nó hay với ai nên anh cũng đừng làm vậy, nhé!
Tiếng nhạc vẫn du dương rồ rồ. Tôi nhìn trần nhà lo lắng cho căn nhà “dọa sập” của chúng tôi và viết bài thơ tình đầu tiên trong đời mình.
Ta chẳng có được cho em
một cánh hồng gầy xơ xác.
Một cánh hồng qua mưa nắng
bụi đường
héo rũ
rướn thân non trơ những chiếc gai sắc
hứng giọt lệ trời
rồi thảng thốt
nghe tiếng còi ô tô xa vọng.

Ta chẳng có được cho em
một món quà đơn sơ tiều tụy.
Một món quà qua đổi chác
bán mua
lời lãi
tôn vinh em cùng niềm hạnh phúc
chuộc vớt những lo toan
nhập nhằng
tính toán
chi li đến đồng còn đồng mất.

Ta chỉ có cho em
một khối tình vẹn nguyên qua giông bão.
Một khối tình
ngả nghiêng
gầy rạc
vừa hồi sinh.
Khối tình khát sống
dào dạt dâng em - đóa hồng gầy
hương ngọt
đời ta.
Đà Nẵng, 29/03/2019
-HẾT-
A SKINNY ROSE
I haven’t got for you
a skinny pale rose petal.
A rose petal suffers rain and sun
suffers street dust
fading
craning the tender body with sharp thorns
catching the tears of heaven
then startling
hearing the car honking from far.

I haven’t got for you
a shabby simple gift.
A gift in exchange
buy and sell
lose and earn
honor you with happiness
redeem worries
confusion
calculation
particularly counting every single cent.

I only have for you
whole intact love through thunderstorm of life.
A love affair
wavering
skinny and sickly
just revived.
The love is thirsty for living
overflowing
dedicate to you – the skinny rose spreading sweet aroma over my life.




Truyện ngắn: Đóa Hồng Gầy Truyện ngắn: Đóa Hồng Gầy Reviewed by Lê Sính on 1:20 AM Rating: 5

No comments:

Powered by Blogger.