Ngọn Gió Mùa Đông - John Keats
Ngọn gió Mùa Đông
John Keats
Ôi, người có khuôn mặt đã cảm thấy gió
Mùa Đông
Đôi mắt người đã thấy những đám mây tuyết
lửng lơ trong sương mù
Và đỉnh cây gỗ du đen ngòm giữa những vì
sao băng giá!
Với người mùa xuân là thời điểm của mùa
vụ.
Ôi, người mà cuốn sách duy nhất chính là
ánh sáng
Của đêm tối vô cùng mà người chán ngấy
Đêm qua đêm, khi thần Mặt Trời đi vắng!
Với người mùa xuân sẽ là ba lần ánh sáng
bình minh.
Ôi, sự băn khoăn không nằm sau hiểu biết.
Tôi chẳng có
Nhưng bài hát của tôi đến thật hồn nhiên
và ấm áp.
Ôi, sự băn khoăn không nằm sau hiểu biết.
Tôi chẳng có gì
Nhưng màn đêm lắng nghe. Anh ấy đang buồn
Vì nghĩ rằng sự nhàn rỗi không thể nhàn
rỗi nữa
Và anh ấy đánh thức kẻ nghĩ rằng anh ấy
ngủ say.
(Lệ Hằng dịch)
***
The Winter’s Wind
John Keats[1]
O thou whose face hath felt the Winter’s
wind,
Whose eye has seen the snow-clouds hung
in mist,
And the black elm tops ‘mong the
freezing stars!
To thee the spring will be a harvest
time.
O thou whose only book has been the
light
Of supreme darkness, which thou feddest
on
Night after night, when Phoebus was away!
To thee the spring shall be a triple
morn.
O fret not after knowledge. I have none,
And yet my song comes native with the
warmth.
O fret not after knowledge! I have none.
And yet the evening listens. He who
saddens
At thought of idleness cannot be idle,
And he’s awake who thinks himself
asleep.
Ngọn Gió Mùa Đông - John Keats
Reviewed by Lê Sính
on
3:18 AM
Rating:

No comments: