Trường ca: Khu Vườn Ươm Ánh Sáng - Chương 7
KHU VƯỜN ƯƠM ÁNH SÁNG
(TRƯỜNG CA)
TÁC GIẢ: LỆ HẰNG
---
CHƯƠNG VII
BƯỚC RA LÀ ÁNH
SÁNG
Lá nhẹ nhàng giũ bỏ nước mưa
giọt ngắn giọt dài nước tìm về với đất
giấu lệ trời trong chiếc áo màu nâu,
trên cao
gió lầm lũi gom mây về một góc
treo trên rặng núi
bầu trời phủi bụi
quang đãng rạng ngời
dẫu mặt trời vướng chùm bông màu xám
vươn vai mấy lần vẫn chưa tỏa sáng
vẫn chưa xé toạc màn mây
cho nắng ra khơi
thả lưới mùa lấp lánh.
Chân không bén đất, ba đi nhanh như ai đẩy
khuôn mặt đầy rẫy nét lo toan
mặt trời của ba chắc đang hoảng sợ
giú người trong góc
ngồi khóc một mình
chờ ba
chờ mẹ.
Dáng vẻ co ro của Ti hiện ra
khiến bước chân ba càng thêm gấp gáp
càng thêm dồn dập
càng thêm bồn chồn
càng thêm vội vã
chiều nay chỉ mình Ti ở nhà
mẹ chắc còn kẹt trên chợ huyện chưa về
ba bận bàn giao công chuyện
thợ thầy ngồi quây tròn trong xưởng
quây đầu ba thành con chong chóng
vùn vụt những cơn lo
khi bên ngoài nổi gió
chong chóng quay nhiều bỗng sinh thành nhiệt
đốt cháy lòng ba
trong cơn mưa đổ về ào ạt
gió quật rào rào
sấm nổ đùng đùng
sét rạch chân mây những đường đứt gãy
những vết rạch rớm máu ruột gan ba
tím lịm
con gái của ba chỉ có một mình
một mình đối diện với chớp dông.
Ba biết
còn khủng khiếp nào hơn
khi xung quanh chỉ toàn bóng tối
đôi tai với sứ mệnh dò dẫm và định hướng thiêng liêng
nhạy hơn bao giờ hết
nên
tiếng sét đì đùng xé toạc màn mưa
dữ dằn hơn bao giờ hết
tiếng gió réo rắt quất ngược hàng dương
rờn rợn hơn bao giờ hết
tiếng mưa đồm độp trút xuống mái nhà
cộc cằn hơn bao giờ hết
tiếng lá vi vút đập bên hiên
quằn quại hơn bao giờ hết
tiếng gà quang quác gọi đàn con
thảng thốt hơn bao giờ hết
và Ti bé nhỏ giữa vô vàn âm điệu cuồng phong
hãi hùng hơn bao giờ hết.
Từ năm lên ba
Ti đã vẫy vùng
đã rúm ró cô đơn
trong khoảnh khắc bi hùng
đất trời gầm rú.
Lũ gà con xáo xác trú mưa
rúc vào đôi cánh lớn
Ti xáo xác trú nỗi hãi hùng man rợ
rúc vào đôi tay lớn của ba
rúc vào lồng ngực ấm của mẹ
run rẩy khóc.
Đã bao lần
mẹ bỏ dở gian hàng trên chợ
ba bỏ dở bữa cơm với bạn thợ
chạy về vỗ về Ti
chỉ có hôm nay
chỉ hôm nay thôi
Ti chống chọi một mình.
“Ti ơi, con đâu rồi?”
Lòng như lửa đốt
đôi chân hoảng hốt
ba sốt ruột gọi Ti
khi gót chân chỉ vừa bén đến ngõ
không một ai trả lời tiếng gọi của ba.
Ba lao vào nhà, gian bên trái
nơi cuốn sách dang dở nằm khóc
ba nhìn trong góc rồi nhìn dưới bàn
“Ti ơi, con đâu rồi?” – ba gọi lớn
không một ai trả lời tiếng gọi của ba.
Chiếc giường xinh xắn gọn gàng
và cả gầm giường nữa cũng không hề có
bàn thờ, tủ gương, gian nhà giữa cũng không hề có
tủ áo, chạn bếp, chái hiên sau cũng không hề có
bóng dáng con gái nhỏ của ba
“Ti ơi, con đâu rồi?”
mỗi bước chân cất lên là một lần ba gọi
mỗi tiếng gọi cất lên là một lần thêm lạc giọng
một lần thêm nóng ruột sôi gan
một lần thêm thảng thốt hoang mang
thêm cuống cuồng
thêm khiếp đảm
thêm đay nghiến lòng ba vụn vỡ
đốt trái tim ba
tan chảy thành dòng
đặc quánh nỗi đau.
Và ba gục ngã
chính trên đôi chân khắc khoải cuồng gọi con
chính trên thớ đất đang trở mình ấm lại trong rười rượi nước mắt
và chính trên tâm hồn ngào ngạt hương ánh sáng.
Hoang hoải
chơi vơi
câu trả lời không có
thay vào đó,
ló dạng trước mắt ba
một cái hố đen ngòm xoáy tròn loang rộng
kéo hồn ba và ánh sáng chung luồng
nhấn chìm xuống hố
sâu thẳm kiệt cùng.
Nào ngờ
tận cùng tuyệt vọng giúp ba bật dậy
sáng suốt chưa bao giờ là sáng suốt thế
bình tĩnh chưa bao giờ là bình tĩnh thế
ba nói chuyện với chính mình
như đang nói với Ti:
“Không! Không thể nào! Không bao giờ cả!
Con gái của ba không yếu hèn như thế
dẫu trận mưa có là cuồng phong vũ bão gào thét bên tai
dẫu con gái của ba có rúm ró co ro
có một mình đối diện âm thanh như vọng từ cõi chết
thì con cũng không bỏ chạy
không bao giờ bỏ chạy đầu hàng bóng tối,
một đứa trẻ
một con người
sẵn sàng chấp nhận chịu đau như con sâu lột xác để tìm ánh sáng
thì ba tin
không bao giờ con chạy trốn ba
chạy trốn mẹ
chạy trốn bình minh
chạy trốn ánh sáng
hành trình của chúng ta còn chưa kịp bắt đầu
dù rằng mấy ngày qua
tin tức cậu Hai báo về đều không như ý
ba mẹ chần chừ suy tính
chưa dám mạo hiểm lên đường
vào Nam hay ra Bắc chúng ta còn chưa quyết được
ba biết mỗi ngày ý thức con một lớn
con cho rằng mình là gánh nặng
mẹ và ba phải oằn lưng ra gánh lấy
dù chúng ta cố không cho con biết
nhưng con cảm nhận được điều ấy rất nhanh
rằng những con số phải chi có thể lớn dần khủng khiếp
ba sợ mình ra đi sẽ thành đi miết
không còn cơ hội hồi hương
chữa lành mắt cho con trong ngày một ngày hai
chuyện này là không thể
ba e rằng
không giữ được cho con ngôi nhà tổ tiên mấy đời để lại
không giữ được cho con vườn chuối sứ xanh từ đời nội đến đời con
để con nghe bài ca hy vọng
nhưng tất cả đều có sá chi
khi con biết mình mang sứ mệnh ánh sáng
chiếu rọi cuộc đời mẹ và ba
con gái của ba là người mạnh mẽ
cỏ gai ngoài đồng còn không khước từ nổi chân con
huống chi là những lo toan vặt vãnh
và con biết rõ,
ánh sáng này phải hy sinh rất nhiều để đổi lấy
lẽ nào
chân chưa đạp lên gai
máu còn chưa kịp rỏ
đã co giò bỏ chạy sao con?
Không thể nào! Không bao giờ cả!
Con chắc chắn không bỏ ba đi
nhưng con đâu rồi hả Ti?”
Ba đứng dậy
cơn choáng váng đã qua
như bầu trời sau trận dông tầm tã
đầu ba khoáng đãng nhẹ bâng.
“Cỏ gai!”
Ôi, ba đã nhớ ra và hét lớn
“Cánh đồng!
chỉ có thể là cánh đồng
nơi đã gieo trồng ý chí của con
nơi ba cắm mỏ neo cuối cùng cho con tàu hi vọng của mình
con đang ở đó đúng không Ti?”
Ba lao ra vườn
đạp băng cỏ gai, mẻ chai, que nè, sành sứ bể
chạy điên cuồng như điện dí bên hông
giáo kề mạn sườn
phi tiêu nằm sau gót
nếu không thấy Ti ở đó
con tàu hi vọng sẽ vỡ ra
nói lời sau chót
vĩnh biệt ba.
Đoạn đường đã quen từ thuở lên năm lên ba
bỗng nhiên hôm nay ba thấy lạ
bước chân khấp khiễng ngã nghiêng
trên chính nơi đã in hằn dấu chân mình qua năm tháng
từ ấu thơ cho đến trưởng thành
mài mòn mông trên đất mà lớn lên.
Cây gỗ mục trong vườn cán phải chân
ba ngã nhào
đứt dép
đứng lên vội vàng
ba quẳng chiếc bên kia
vác chân trần lao đi tìm ánh sáng.
Ra khỏi vườn
cỏ tươi rói vẫy gọi bước chân ba
nước mưa trên lá còn chưa rũ sạch
quất vào chân ba
xót xáy mơn man cảm giác của ngày xưa
lúc ba bằng Ti bây giờ
tồng ngồng chạy trên đám cỏ
trong những chiều giống như chiều hôm nay
đất trời giao ban
ráng cam ráng đỏ sắp bừng lên rạng rỡ sau mưa
khoảnh khắc ấy
ba trở về hình hài cậu bé năm xưa
đôi bàn chân còn chưa dạn dày sương với gió
đôi bàn chân hãy còn non bấy
lấy lại nếp chạy ngày còn nhỏ
đạp phăng phăng trên triền cỏ mượt mà
đôi chân tự do
đôi chân hăm hở
chẳng ngả nghiêng do dự bước chạy nào
khoảnh khắc ấy
đứa trẻ trong ba dấy lên niềm khao khát
một khao khát chưa bao giờ khát khao đến thế
rằng đôi chân Ti thoát khỏi sự giam cầm của bóng tối
đôi chân tự do
phăng phăng trên cỏ
hăm hở chạy
như ba.
Kìa! Dáng Ti đã hiện ra
khi mặt trời vén được tảng mây
rót suối vàng trên tóc Ti lóng lánh
ba chậm rãi ngắm nhìn
màu trời chiều nhuộm vào Ti rực rỡ
cách đó một sào ruộng
mẹ cuống quýt đuổi theo ba, đuổi theo Ti
ba người chụm lại
ôm chầm nhau như lâu ngày gặp gỡ
như vừa đi nửa vòng Trái Đất
như vừa hồi sinh từ ánh sáng nhiệm màu
mừng rỡ nhận ra nhau.
“Em ạ, hãy nấu bữa cơm chiều thật sớm
chúng ta thu xếp lên đường
ngay đêm nay!”
Ba cất giọng trầm ấm
thản nhiên dù biết lời vừa nói ra là đường đột
mẹ chau mày
đôi mắt sáng rỡ dù vẻ ngạc nhiên không giấu được
“Lên đường ư anh?
có vội quá không anh?
còn những cuộc điện thoại với cậu Hai
mình không đợi nữa sao anh?”
Ba xòe đôi bàn tay thô ráp
ôm lấy hai bàn tay gầy nhỏ bé của mẹ và Ti
họ dắt nhau về
ba chiếc bóng đổ dài trên đám ruộng
bỏ lại sau lưng
những khoảng sắc xanh vàng đang rì rào tiếng hát
ba ân cần thủ thỉ:
“Em biết đó, mình đã phiền cậu quá nhiều
đã đến lúc
chúng ta lên đường tìm ánh sáng
bằng đôi chân của chính gia đình mình
hành trình này anh đặt tên là Hành Trình Tìm Về Ánh Sáng
một hành trình thiêng liêng
một hành trình khổ hạnh
một hành trình của riêng chúng mình
không một ai giúp được ngoại trừ chính chúng ta
chính anh
chính em
và chính con.
Mình không đợi nữa
đừng nghi ngờ anh tội nghiệp
anh không phải không tin tưởng cậu
mà vì
đợi làm gì khi lòng đã quyết sẽ ra đi
giờ em hãy sửa soạn bếp núc
nấu cho anh và con bữa cơm ngon nhất
trong căn bếp củi
tàn tro ấm
mùi rạ rơm tràm chổi phảng phất
và hương gỗ bạch đàn vấn trong sợi nắng xuyến xao
căn bếp củi ấm từ đời cụ kị
lúc anh và em chưa có mặt trên đời
lúc vườn chuối sứ còn chưa xanh
lúc ngôi nhà chỉ là bốn vách tranh
ọp ẹp
đơn sơ
tổ tiên nuôi anh lớn
qua mấy đời tiếng cười thơ trẻ còn vang.
Em hãy nấu cho anh và con
nồi cơm gạo tám thơm bùi nhất
nồi cá bống kho tiêu mặn nồng nhất
và nồi canh dưa chua muối trong vại sứ đậm đà nhất
nhớ nghe em
anh muốn được ăn một bữa cơm
tất cả
từ bàn tay em
từ mồ hôi em
từ trái tim em
thơm thảo ngọt lành
vì biết đâu bữa cơm hôm nay sẽ là bữa cơm cuối cùng
em nấu cho anh và con trong căn bếp củi của chúng ta.”
Mẹ khóc
Ti khóc
bàn tay ba siết chặt tay mẹ và Ti
âu yếm chưa bao giờ là âu yếm thế
điềm tĩnh chưa bao giờ là điềm tĩnh thế
quyết đoán chưa bao giờ là quyết đoán thế
ba tạc lời mình lên dáng núi sau lưng
sừng sững bờ vai gánh cả trời dông gió.
“Thôi nào, đã bảo không được khóc
nước mắt lúc này là yếu đuối
em và con quên hết rồi sao
hãy cất lấy những châu sa ngà ngọc
vào nơi tận cùng chiếc túi hành trang chặng đường trường sắp tới
đợi ngày mặt trời ló dạng trên đỉnh đầu con chúng ta sẽ khóc
vì ánh sáng.
Em hãy nghe anh nói,
vợ chồng mình trước nay lầm lũi
quanh đi quẩn lại trong xóm trong làng và xa nhất là chợ huyện
em thấy không em
có phải tre bao quanh bốn hướng
mình đi tới đi lui cũng dưới những bụi tre
anh chưa từng hình dung đến một ngày có thể
chúng mình dắt nhau bước ra lũy tre làng
cuộc đời từ đây không còn tre chắn gió
nhưng xin em đừng lo
bên ngoài lũy tre là đường quốc lộ
thênh thang
những con đường chạy đến trăm ngả rẽ
không lẽ chẳng lối nào chào đón chúng ta
em nhỉ?
Và thậm chí
khi lối đi nào cũng chẳng phải cho ta
thì ngại chi, mình đắp con đường mới
ta đi rồi đường ấy sẽ thành tên
anh, em và con
chúng ta cứ mạnh mẽ bước lên
như thể rằng tất cả là duy nhất
như cuộc đời con duy nhất
cần ánh sáng.”
Ti sụt sùi:
“Nội sẽ buồn lắm phải không ba
khi biết mình không giữ được mái ấm
vì con…?”
Ba lắc đầu:
“Không phải vậy đâu con
lần này ba chắc cú con sai
chính ba cũng đã sai như thế
nhưng nhờ con
chính lúc ôm hy vọng trong nỗi đau tuyệt vọng chạy theo con
ba đã hiểu thông tất cả.
Con phải khắc ghi điều này giúp ba
những gì tổ tiên ta đổ mồ hôi gầy dựng
khu vườn từ còi cọc lên tốt tươi
từ thưa thớt lên um tùm cây trái
và mái nhà
từ bức vách đất sét cỏ tranh lên xi măng vôi vữa
từ ẩm thấp lên cao ráo
từ dột nát lên khang trang
tất cả, tất cả đều là để đời sau có hoa thơm trái chín
có thoải mái tiện nghi
có hy vọng ươm mầm
và có ánh sáng
dưới mặt trời văn minh, chân lý
những gì ba làm hôm nay hoàn toàn hợp ý tổ tiên
đời sau của ba – là con – sẽ không tối tăm tàn tạ.
Vả lại,
chúng ta bán ngôi nhà
và mất đi chỗ ở
nhưng tổ ấm thì không
chúng ta bán mảnh đất và những gì được xây cất trên đó
không bán ký ức
không bán kỷ niệm
không bán nếp nhà
không bán quê hương
nên tổ ấm vẫn còn
ngay ở đây trên ngực trái
nơi tim con ngày ngày dào dạt
khúc hát tình yêu.
Quê hương chẳng là gì khi tim ta quạnh vắng ngay trên mảnh đất ta đã
sinh ra
nhưng sẽ là tất cả khi tim ta đầy ắp dù ở nơi đất người xa lạ
con hãy mạnh mẽ
và hãy kiêu hãnh lên
rằng tim mình mãi mãi nhuộm màu xanh như thế
màu của quê hương
của tình yêu
của sự sống
nhớ nghe con lời ba đã dặn
cho hôm nay và cho những ngày sau, sau nữa.”
***
Hành trang đã sẵn sàng
bát nhang trên bàn thờ nghi ngút khói
nhưng không ai nói lời từ biệt
khi trong họ là niềm tin bất diệt
rằng họ đến đâu tổ tiên sẽ theo đến đó, quê hương sẽ theo đến đó
trong mỗi bước chân qua.
Cửa đã sẵn sàng đóng lại
ba đặt tay lên vai Ti nghiêm nghị
căn dặn Ti điều cuối trước lúc đi.
“Ti à, có điều này ba phải nói với con
ngay trước lúc khởi hành
ba e là chuyến đi sẽ nhọc nhằn vô kể
không có chỗ cho chúng ta nghỉ ngơi hay gục ngã
mình chỉ có một con đường duy nhất: ánh sáng
và phải đi đến tận cùng cố gắng.
Ba biết và ba tin
Thượng Đế sẽ không ngủ quên thêm lần nữa trên đôi mắt của con
mà ngược lại,
đã sẵn sàng cho con ánh sáng
chúng ta phải vin vào hy vọng mà cố gắng
đúng không con?
Nhưng,
nếu ánh sáng vẫn không tìm đến
cuối con đường lại là con đường mới
tối đen hơn
thì xin con đừng tuyệt vọng
vì ba vì mẹ
xin con một điều duy nhất
vẫn phải vững tin
không khước từ sự sống
không khước từ tương lai
không khước từ tình yêu ba và mẹ
con có thể hứa với ba điều này được chứ?”
Ánh mắt mẹ bỗng sáng bừng như ngôi sao đang treo chênh bên cửa,
mẹ quả quyết:
“Có thể nào không anh?
dùng ánh sáng của em để đổi lấy cho con đôi mắt lành lặn?
em đã đi quá nửa đường đời
mắt đã được bơi trong muôn vàn ánh sáng, triệu triệu sắc màu
em nhìn đã đủ
em tặng lại cho con ánh sáng
để con say theo vũ điệu của đất trời, tạo hóa
nơi ấy nền y học tiến bộ lắm anh nhỉ
biết đâu được…”
Mẹ chưa nói dứt câu ba đã gạt đi.
“Không!
chỉ một câu thôi em hãy nghe cho kỹ:
con là ánh sáng của đời anh và em cũng thế!
Nếu việc này có thể
hãy để đó cho anh…”
“Không!
Em và con cần ánh sáng của anh!
Anh nhìn đi anh
nếu không có rui mè kèo cột ngôi nhà sẽ đổ
với em và con
anh chính là như thế
em và con sẽ sụp đổ
sẽ mất chỗ dựa
sẽ chới với không biết làm sao định hướng cuộc đời
nếu mất ánh sáng từ anh
em yếu đuối
hãy để em gánh phần bóng tối nếu chúng mình không may.”
Ti lần tìm tay mẹ và ba
rạng rỡ nói trong bóng tối.
“Ba ơi, mẹ ơi
con biết hai người yêu con hơn tất cả
nhưng ánh sáng của con
nếu Thượng Đế không cho
thì cũng không thể lấy đi ánh sáng của bất kỳ ai khác
dù là ba, là mẹ.
Nếu mình không thành công
xin ba mẹ hãy tặng trái tim nhỏ của con cho bạn nào đang cần đến
để bạn ấy giữ lấy ánh sáng diệu kỳ…”
“Không!”
Mẹ thét lên, ngồi thụp, gục mặt khóc
“Mẹ không thể mất con
thà rằng mình không đi nữa, không đi nữa…”
Ti quờ quạng ôm lấy mẹ
“Sao mẹ lại mất con được chứ
trái tim con là mẹ cho con
cuộc đời con là mẹ cho con
mãi mãi là như thế
dù trái tim ở trong hình hài nào khác
hay trái tim có biến thành hạt bụi
con vẫn là Ti của mẹ
nhưng con muốn mình làm người có ích
nếu không có trái tim ánh sáng sẽ tắt
hãy để tim con đập trong lồng ngực khác
chẳng phải là mất mát mẹ ơi
khi ánh sáng nhờ tim con mà trở nên mầu nhiệm
và con vẫn sống
bên cuộc đời của mẹ của ba.”
Ba đỡ hai mẹ con
lau nước mắt giàn giụa trên má mẹ
“Em ơi! con gái chúng mình lớn thật rồi, trưởng thành thật rồi
em ơi em!
anh run quá
con lớn hơn chúng ta đã tưởng
vượt xa ngoài giới hạn tâm hồn anh và em,
con gái mình
ngay giây phút này đây đã là ánh sáng vĩnh hằng của hai ta
ba tự hào về con, Ti à.
Nín đi em!
Hãy cùng anh ăn mừng
khi nỗi sợ đã tàn phai cháy rụi
anh sẵn sàng dù cuộc đời có thiêu trụi tương lai.”
Mẹ hít một hơi dài
hồn nhiên như đứa trẻ được quà.
“Mẹ cũng thế, Ti à
giờ đây,
đứng trước con
mẹ thấy mình nhỏ bé vô cùng.”
Xốc lại hành trang, mẹ giục:
“Thôi mình đi kẻo lỡ chuyến xe khởi hành lúc ban mai.”
Men theo mảng sáng – tối họ đi
khi ngoài kia trăng treo trên đọt chuối
vầng trăng đầu tháng mỏng như lá lúa
cố lấp lánh, cố long lanh, cố sóng sánh trên ba bóng người
gieo đầy hi vọng.
Họ ra đi
khi ngoài kia vườn chuối sứ rào rạt
những tàu lá nghiêng cùng đuôi gió
tiễn gót chân Ti
bùi ngùi
hăm hở
khắc tên Ti lên nhịp thở màu xanh.
Họ ra đi
khi ngoài kia chiếc kén cựa mình
con sâu vùng vằng
lần cuối cùng lột xác
tái thiết thành công
hình hài tuyệt mỹ
đôi cánh non nớt yếu ớt mọc ra
trên tấm thân dạn dày đau đớn
chờ gặp Ti.
Ngày mai thôi đôi cánh sẽ bay đi
sẽ nói với Ti về hành trình bóng tối cô độc, quằn quại, chơi vơi
sẽ nói với Ti về hành trình ánh sáng trên đôi cánh vinh quang
mỏng manh
lung linh
huyền nhiệm
sẽ nói với Ti rằng:
Thượng Đế không hề ngủ quên khi không cho con sâu đôi cánh
hay không cho ai đó đôi mắt
Thượng Đế không cho ai toàn hảo
đấy chính là chiếc kén lớn nhất
là cuộc chinh phục lớn nhất
và Ngài cũng không đặt cho ai một tương lai nhất nhất
mà mở dưới chân ta đến ngàn vạn lối
bóng tối hay bình minh?
con đường do chính mình lựa chọn
bước tới ngày mai.
Và rằng:
vinh quang rực rỡ sẽ tàn phai
nếu thân chây lỳ ngại gánh gồng chiếc kén
và hẳn nhiên
không lột xác lớn lên
không đớn đau tái thiết
con sâu suốt đời mải miết
bò tới bò lui
quanh quẩn trong vườn
làm sao mọc ra đôi cánh
vươn về ánh sáng
bay chập chờn trên những dải nơ xanh.
Họ ra đi
khi đường quốc lộ ánh điện nhập nhòa
những chiếc xe nam – bắc khổng lồ pha đèn sáng rực
và sau lưng
màn đêm sửa soạn thắp sáng bình minh.
Lệ Hằng
Khai
bút: 26/03/2019
Hoàn thành: 29/4/2019
Hoàn thành: 29/4/2019
Trường ca: Khu Vườn Ươm Ánh Sáng - Chương 7
Reviewed by Lê Sính
on
3:00 PM
Rating:

No comments: