Trường ca: Khu Vườn Ươm Ánh Sáng - Chương 6
KHU
VƯỜN ƯƠM ÁNH SÁNG
(TRƯỜNG
CA)
TÁC
GIẢ: LỆ HẰNG
---
CHƯƠNG
VI
ĐƯỜNG
ĐẾN BÀI VĂN CHÂN THẬT
Đêm Ba Mươi,
bình huệ tươi ngào ngạt
nải chuối sứ vàng mơ
thơm thảo trên bàn thờ,
ba thắp nhang
mùi trầm hương từ trong nhà
vương ra đến ngõ
quấn thành sợi theo gió vút
lên không
chở mang niềm trăn trở
của ba
của mẹ
về Ti
chở mang những lần lồng ngực
ứa căng khó thở
nhìn con thơ ươm mãi nỗi đau
sau hàng mi cong vút.
Hàng mi lớn lên
dày đen thăm thẳm
nỗi đau lớn lên
hằn sâu đằng đẵng
đôi mắt lớn lên
còm cõi khát khao
và Ti lớn lên
khắc khoải đòi ánh sáng.
Mấy hôm rồi Ti ngồi bên cửa
sổ
một tay vắt qua cửa
trò chuyện cùng đêm.
Đêm đen tuyền
đêm huyền hoặc
đêm cô đặc vô biên
một nỗi buồn
nhớ thương ánh sáng
vỗ về Ti.
Mấy hôm rồi Ti chọn đêm làm
bạn
những cuốn sách dang dở trên
bàn bỗng dưng đóng lại
hững hờ.
Trang sách nằm xoài
trang sách uể oải
chờ hoài chưa thấy bàn tay ấm
của ba
lần tìm nếp gấp từ hôm trước,
trang sách mỏng mai ngày
ngày nuôi mơ ước
bước một bước dài từ giọng đọc
của ba
ra bên ngoài hình hài con chữ
được in trên giấy
nhảy múa bên tai Ti
những câu từ biết hát
biết reo
biết gieo vào mắt Ti những
gam màu thật đẹp
nhưng mấy hôm rồi bụi nép
vào trong giấy
mọc rễ đóng đinh ngay trên
trang bìa có hình minh họa sặc sỡ những sắc màu.
Không ai dẹp sách đi
càng không ai ngó đến
những con chữ nằm nghiêng hờn
dỗi
chúng thổn thức
chúng cựa quậy
chúng vẫy vùng
chúng muốn đạp tung trang giấy
nhưng đối điện chúng là nỗi
bất lực khôn cùng
càng vẫy vùng càng thêm nhức
nhối.
Than ôi! Những con chữ sao
bung ra khỏi chiếc kén của mình được chứ!
Nếu không có bàn tay ai đó
lật sách ra
nâng chúng lên bằng đôi cánh
nhiệm mầu
của mắt
của lời
của cảm xúc
để những câu từ khúc chiết
vút lên
được sống.
Mấy hôm rồi Ti chọn đêm làm
bạn
chẳng còn cách nào khác
bài hát hay nhất hờn dỗi mẹ
và Ti
thu mình trong góc
khóc tỉ khóc tê,
những nốt nhạc bị bỏ bê
không thể tự nhấc mình ra khỏi
năm dòng kẻ
ngân thành tiếng hát
khi Ti chẳng còn đòi mẹ hát
một bài hát hay nhất trên đời
Ti bận mải mê rượt bắt bóng
tối.
Mẹ tắt cả những nét tươi
trong đáy mắt
trên khóe môi
nơi gò má
chỉ còn lại nét chơi vơi
dằn vặt,
và trong bếp
lửa cũng tắt cả tiếng cười
khúc khích
dù gió lùa thông thốc qua ô
những thanh củi bạch đàn giấu
nước bên trong
vấp phải lửa
trào ra
xèo xèo…
xèo xèo…
Giọt nước vo tròn nén chặt bấy
lâu
sôi lên dữ dội
réo lên dữ dội
quẫy lên dữ dội,
giọt nước trong mắt mẹ cũng
không đứng yên một chỗ
mà chảy trôi
giàn giụa.
Mẹ nấu chè đậu xanh
nồi chè gần tràn lên tới miệng
theo ngọn lửa tàn nín bặt cả
tiếng reo.
Nồi chè ăn giải nhiệt
mẹ cho bao nhiêu đường phèn
vẫn chưa thấy ngọt
nếm mấy lần vẫn chỉ nghe mằn
mặn
quặn thắt trong lòng.
Mẹ chẳng dám hỏi Ti
rằng con đang nghĩ gì?
nhưng mẹ biết
mỗi chuyến dạo chơi là mỗi lần
Ti lột xác
không còn là đứa trẻ của mẹ,
của ba
của ngày qua, ngày kia
bé bỏng
mỏng manh
nhanh cười dễ khóc.
Không!
Những chuyến dạo chơi trả lại
cho mẹ
một đứa trẻ đang lớn từng
giây
một đứa trẻ khát khao và quyết
liệt
một đứa trẻ biết lặng im
nghe lòng mình dậy sóng
một đứa trẻ không còn là
riêng của mẹ của ba
mà còn của thế giới ngoài
kia
của ánh sáng
của bình minh
của những khối hình rực rỡ
lung linh
dù mẹ cố vờ như tất cả đang
bình yên
và ngày vẫn trôi theo nếp cũ
nhưng không
đôi mắt Ti đã không còn đủ sức
đóng khung làm cửa sổ
cho tâm hồn quá lớn đằng sau
đã qua đi những ngày ủ ấp
giờ đã điểm
tất cả đòi vứt đi cái cũ
đòi bứt phá
đòi đổi thay
đòi tiến ra ánh sáng
ngay hôm nay
ngay trong lúc này.
Ba cột nỗi lòng canh cánh u
uất
quấn những vòng dây thật chặt
trên lời khấn nguyện
gửi đến đêm
đêm trả lại cho ba
sự vững chãi của một người
cha
tạc vào bóng tối
sừng sững hình trái núi in
nghiêng
ba thủng thẳng tiến lại gần
Ti.
“Ti
con gái nhỏ của ba
mặt trời rực rỡ của ba
vầng dương xanh chiếu rọi cuộc
đời ba,
con có biết
mấy hôm rồi mây u ám trên đầu
ba và mẹ
những đám mây vần vũ quẩn
quanh
ngân ngấn nước
chực rơi
không phút giây nào buông
lơi cho chúng ta tìm chút ánh mặt trời
một tia sáng thôi cũng không
hề có
mẹ con gầy gò
khuôn mặt nhợt đi trông thấy
như cây xanh bị giam cầm
trong bóng tối
héo rũ
khát thèm
ánh nắng từ con,
những đám mây dữ dằn hạ thủy
cắm rễ tâm hồn ba đau nhói
ba tự hỏi
làm sao cho chúng chịu buông
tha
trả lại chúng ta ánh sáng?
Nhưng vô nghĩa, con à
vì ngoài con ra
sẽ chẳng nơi đâu có câu trả
lời nào cho ba và mẹ.
Khi con không cười không nói
với chúng ta
mặt trời tan ra
thành muôn dòng suối
gió lùa mây đen
bủa vây mọi lối
cuối cùng, sau tất cả
bóng tối tràn ra
nhốt chúng ta trong đen thẳm
kiệt cùng
vì con
chính con là ánh sáng,
chúng ta bấu víu vào con
vào nụ cười như thiên thần hạ
cánh
vào tiếng nói trong như suối
chảy trên nguồn
vào những câu hỏi ngô nghê
mang cả bầu trời ước muốn
vào những bước chân mò mẫm
kiên trì như con ong thợ
hái mật cho đời
của con
để lần dò dắt nhau qua nỗi
đau bất lực
qua bóng tối cuộc đời.
Con được sinh ra
không mang một hình hài toàn
vẹn
nhưng tâm hồn con đã là ánh
sáng toàn vẹn cho cuộc đời ba
nay con đóng cổng tâm hồn
lối đi vào cỏ gai chằng chịt
khước từ chúng ta.
Ôi, ánh sáng! Ba biết tìm
đâu ra
để ngày thôi tàn tạ?
Hãy nói ba nghe
con đang nghĩ điều chi
mà lặng im đến thế?
ba đã sẵn sàng nghe con nói
mẹ con yếu đuối
nhưng chắc chắn cũng sẵn
sàng nghe con nói
sẽ chẳng còn điều nào tồi tệ
hơn sự im lặng của con
nên chúng ta sẵn sàng cho tất
cả
đừng giấu nữa, nỗi buồn
không có tội
đừng ép nữa, lồng ngực nhỏ của
con sẽ không chịu nổi
và nỗi buồn cũng cần tự do
khát vọng cũng cần tự do
như hơi thở cần phải thoát
ra nơi cánh mũi phập phồng,
chúng ta không biết chuyện
gì đã xảy ra
khiến con khước từ tất cả
khước từ ba
khước từ mẹ
khước từ trang sách
khước từ bài hát
khước từ những quan tâm vụn
vặt
mẹ hằng dành cho con
nhưng chúng ta biết
con không phải đứa trẻ khó
chiều
càng không ngỗ nghịch
càng không vòi vĩnh những điều
vô lý
hãy cho ba biết
con đang mong muốn điều gì
nhất
chúng ta không thể chia sẻ
không thể lắng nghe
không thể giúp con được chút
nào sao con?”
Ba đặt lên vai Ti
đôi bàn tay thô ráp
những vết chai sần sùi cứng
cáp
những vết chai khắc dấu thời
gian
ấn vào vai Ti
ấm áp,
tảng băng trước mặt tan ra
mặt trời của ba lên tiếng:
“Ba ơi,
con muốn làm một bài văn tả
cảnh
cảnh quê mình đẹp lắm phải
không ba?
Con muốn viết về những màu
xanh
cánh đồng
hàng thông
con đường
triền cỏ
bụi nho đất
và gần nhất,
vườn chuối sứ xanh từ đời nội
đến đời con…
phải có đến vài chục sắc biếc
khác nhau ba nhỉ?
và con…”
Gương mặt ba bừng lên rạng rỡ
như mặt trời hồng vừa vén được
tảng mây
sau trận mưa dông ngả
nghiêng cây cối
những gam màu bóng tối lùi dần
nhường chỗ cho ráng vàng
ráng đỏ.
“Sao không cho ba biết sớm
hơn!
Màu xanh lá đó con
ấy là màu sự sống
rất mát và mượt êm
như khi ta trượt tay trên lá
cỏ còn tươi
không giống lá khô
giòn ran vỡ vụn thành màu
nâu của đất.
Màu xanh lá thường không được
ngọt
nó thường hăng nhưng thanh
khiết vô cùng
đấy là màu khỏe khoắn đó con
vì màu xanh luôn hướng về
ánh sáng
hứng nắng vươn lên.
Còn những sắc xanh thì vô
cùng, vô tận
ba sẽ đi lần lượt từ vườn
nhà chúng ta:
xanh nõn nà đọt chuối
xanh mơn mởn càng cua
xanh đậm đà cành ổi
xanh bóng bẩy cành khế…”
Những màu xanh liên tiếp đuổi
nhau chạy đến cuối góc vườn
nơi hàng trầu xếp lá bên gốc
cau
đau đáu chờ ba tả.
Con đê chắn lũ đã vỡ òa
mắt Ti nhòe nhoẹt nước
tiếng nói tan ra như vẳng xa
từ trăm thước lại:
“Ba đã tả cho con
cả trăm lần những màu xanh ấy
những màu xanh của ba
mắt con chưa lần nào được thấy.
Không, ba à!
Con muốn mắt mình nhìn thấy
những màu xanh
để con vẽ lên trang viết của
mình
hình hài một bài văn chân thật
những sắc màu chân thật
của riêng con
không vay mượn từ ai.
Làm sao con chứng thực màu
xanh
khi mắt con chỉ toàn bóng tối?
Làm sao con viết về thế giới
có ánh sáng
có màu xanh
khi mặt trời bỏ rơi không chỉ
lối
không chiếu rọi cho con?
Nếu con viết
những sắc màu kia sẽ bị coi
là giả dối
Bo không tin
mình không thể chứng minh điều
mình không hề biết
đúng không ba?
Con nhất định phải có ánh
sáng ba à
và có cả màu xanh nữa
để mắt con ngập tràn sắc lá
con chỉ tay vào đó
khẳng định với Bo một điều
duy nhất
rằng ba không hề lừa phỉnh,
mượn tạm đâu đó những sắc xanh…
rằng chính mắt con biết xanh
rì xanh nõn không giống nhau
vàng óng vàng xuộm khác nhau
một trời một vực
những gì ba nói tất cả đều
là thật.”
Giọng Ti đanh hơn sau mỗi lần
đứt quãng giữa tiếng nấc
cũng như Ti
gương mặt ba đanh lại những
nếp hằn đau khổ
một dòng thác đổ xuống mênh
mang
trên câu chuyện về bài văn tả
cánh đồng trong sương sớm
ba đờ người ra
ngồi trơ như tượng.
Ti níu tay ba, giọng khẩn
trương:
“Ánh sáng!
Ba dắt con đi tìm ánh sáng
được không ba?
Con muốn được như loài mối
cánh
lao về ánh sáng,
chính ba đã nói
xưa kia loài mối tăm tối ù
lì
suốt đời chỉ biết gặm gỗ trơ
thân vùi cho bóng tối
thật không đáng sống
rồi con sẽ ra sao hả ba
nếu không biết lao đi tìm
ánh sáng?
Con muốn được như con sâu
ngoài kia – trên cành ổi
trong bóng tối con sâu oằn
mình lột xác
đớn đau và khủng khiếp
con sẵn sàng
miễn từ đó mọc ra cặp cánh
nhiệm màu
đẩy mắt con bay về ánh sáng.
Ba tính đi ba,
nếu làng mình không ai chữa
được mắt cho con
thì chừng nào mình có thể đi
đến đâu con chưa biết
miễn là
bước ra tìm ánh sáng
cho con?
Ba nói con là ánh sáng của
ba và mẹ
con không dám cãi ba đâu
nhưng ba ơi,
một cuộc đời tăm tối
làm sao chiếu rọi
làm sao soi tỏ
làm sao mang sứ mệnh ánh
sáng
cho cuộc đời khác lớn hơn
mình hả ba?
Con muốn làm ánh sáng
làm hào quang tỏa rạng cuộc
đời ba và mẹ
nên mình đi nghe ba
đi tìm ánh sáng cho con.”
Lời Ti nỉ non
kéo thon cả khuôn mặt dạn
dày sương gió
một viên ngọc tí hon
ba cất để chờ ngày ngọc sáng
bỗng nhiên ngọc rớt ra khỏi ổ
lăn ra gò má
lặng lẽ khóc.
Nồi chè đã nấu xong
mẹ múc sẵn ra ly bưng lên
bàn nước rồi bước lại gần Ti.
“Mẹ xin con đấy, Ti à
con hãy quên bài văn đáng
ghét ấy đi
đừng chì chiết mình tối tăm
như thế
mẹ đau lòng.
Xin con hãy cứ như lúc trước
hãy cứ để ba mẹ mò mẫm thay
con những bước đi khập khiễng
tình yêu của chúng ta
không cần phô trương vẽ bày
hoa lá
mà tự nó sẽ cất tiếng hát chỉ
đường dắt con đi
và ba chúng mình khi kề vai
sát cánh
là có cả bầu trời ánh sáng
bên nhau
con hiểu mà, đúng chứ?
Mẹ ngày nào cũng nguyện cầu
con được thấy
nhưng chúng ta biết tìm đâu
đây
ánh sáng cho con?
Từ lúc con oa oa chào cuộc đời
không toàn hảo
lời chẩn đoán của vị bác sĩ
luống tuổi trưởng khoa
không chỉ còn in trong đầu mẹ
và ba
mà còn in trên giấy
trong những tập hồ sơ
trong bóng tối chiếc két sắt
hoen gỉ cuối phòng
những tập hồ sơ đã phủ bụi
thời gian
hơn chục năm có lẻ
mùi cũ kĩ bốc lên nghe vấn
vương tưởng rằng xa ngai ngái
nhưng không!
ngày hôm ấy vẫn ở đây
ngay trước mắt của mẹ
vị bác sĩ lắc đầu: con mãi
mãi sẽ không nhìn thấy
mẹ và ba chấp nhận điều ấy,
rằng:
Con – một món quà không trọn
vẹn Thượng đế trao cho
nhưng:
Con – trái ngọt đầu mùa từ
tình yêu trọn vẹn như nhất của ba và mẹ
nhân danh tình yêu chúng ta
đón lấy nâng niu
chúng ta yêu con bằng những
gì có thể
và chúng ta mong rằng con
cũng thế
chấp nhận chính mình
như chính mình
như tất cả.”
Đêm đặc quánh thả xuống
không trung
nhịp thở rất chùng ngay trên
đầu của họ
ngoài kia, chênh chênh bên cửa
sổ
ngôi sao Hôm đơn lẻ đứng một
mình.
“Con mình nói đúng đó em ơi
chúng ta phải lên đường tìm
ánh sáng.”
Giọng ba cương quyết đập vào
đêm
sự tĩnh mịch vỡ ra thành
trăm ngàn mảnh
lấp lánh bay lên hòa biển trời
tinh tú.
“Không vượt qua đồng bằng
sao biết rừng rú thật bao la
không bước ra đi
không tìm kiếm
sao biết đôi mắt con chẳng
còn hy vọng
mình chỉ mới quẩn quanh
trong ngôi làng, chợ huyện, bệnh viện tỉnh nhà
sao biết được ngoài kia nền
y học đã tiến đến đâu?
Sài Gòn, Hà Nội
những thành phố từ trong tên
gọi
đã phảng phất mùi nhộn nhịp,
văn minh
chúng ta chưa lần nào nghĩ đến.
Biết bao đêm chập chờn mất
ngủ
anh và em
đau đáu nhìn con ú ơ trong
mơ
lòng cuộn trào dậy sóng
mình đã nhắc nhủ nhau
rằng từ nay về sau
con là tất cả cuộc đời hai
chúng ta
và giờ đây
ánh sáng là tất cả của cuộc
đời còn đang non nớt ấy
thì chần chừ chi nữa
mình đi thôi em
đi cho con tìm ánh sáng
cho con thấy màu xanh
cho con chạm mắt vào vô vàn
sắc màu khác nữa
để con làm một bài văn chân
thật
như cuộc đời con
chân thật
những sắc màu huyền nhiệm.
Anh không muốn đứng nhìn
bóng tối hủy hoại ánh sáng của hai ta,
mình bước ra
là đã thêm cơ hội
vin vào hy vọng
bước đến tương lai
còn như ngược lại,
chúng ta vùi mình trong bóng
tối cùng con
thì bình minh có còn gõ cửa
không em?
khi màu đen chặn ngang mọi lối
như mấy hôm rồi
anh và em
chúng mình nghẹt thở cố mở lối
tìm ánh sáng ngày mai
dù ngày mai đã chết
ngay trước thời khắc nó kịp
thành hình.”
Mẹ gục đầu nức nở:
“Anh!
em thật là ngốc nghếch
tâm hồn em mục rữa mốc thếch
bấy lâu nay
chây lỳ hèn nhát
chưa đấu tranh em đã vội đầu
hàng
chưa ra đi em đã lo không
tìm được đường quay trở lại
chưa lên kế hoạch để thành
công em đã nghe thấy mùi thất bại
chưa biết vạch đích gần hay
xa em đã không dám chạy
nhục nhã làm sao
xấu hổ nhường nào!
Và ích kỷ nữa,
em cho con một hình hài
em nuôi dưỡng hình hài ấy lớn
lên
nhưng tâm hồn con là của
riêng con
độc lập, duy nhất.
Dù chôn cất tận đáy lòng thì
sự thật cũng không lu mờ đi được
anh à,
bấy lâu nay em áp đặt tâm hồn
mình vào con
em cố gắng làm mọi điều tốt
nhất có thể
vỗ về con như an ủi chính
mình
rằng ánh sáng không còn cần
thiết
khi bên mình có mẹ chăm nom
em vờ như không thấy sự còm
cõi của con
ngày ngày khát khao ánh sáng
em tự hào mình là người mẹ tốt
hy sinh cả một thời son trẻ
cho con
đấy là những gì mọi người
nhìn thấy
rõ như ban mai
không có chi để cãi
vì những gì em mong đổi lấy
nằm sâu trong bóng tối tâm hồn
chẳng ai hay.
Em đổi nhọc nhằn lấy sự hài
lòng
đổi săn sóc lấy lời âu yếm
đổi yêu thương lấy niềm hạnh
phúc
từ con
không có gì quá đáng, đúng
không anh?
khi một người mẹ kỳ vọng ở
con mình một niềm vui bé mọn
một hạnh phúc long lanh
nhưng sẽ là ích kỷ
khi em muốn con phải vui niềm
vui em đã chọn
phải hài lòng với thứ em cho
phải đắn đo những gì em lo lắng
phải co mình vừa vặn trong tấm
áo em mua
phải thua trong cuộc đua em
không muốn con chạy tiếp
phải mang vòng nguyệt quế
vinh quang trên bục cuộc đời em chờ đợi
và nhất là
phải coi em là cây đại thụ
bóng cả đời con
dù tâm hồn em héo hon què quặt
không thoát ra được cuộc đời
chật chội
để nghĩ điều gì đó lớn hơn
như là ánh sáng.
Đã bao giờ em hỏi con: thế
nào là trọn vẹn một bữa ngon?
theo ý con?
Chưa!
Chưa lần nào! Chưa bao giờ cả!
Em chỉ hỏi: Mẹ nấu ngon chứ?
Thế đấy, anh à
thật là tồi tệ.
Em đặt hết cảm xúc của mình
lên đôi vai gầy gò yếu ớt của
con
rồi mong con đáp lại cho em
lòng biết ơn vô bờ vô bến
còn ích kỷ nào hơn, phải
không anh?”
Mẹ nấc lên
những câu từ đau đớn nghẹn
thắt cuốn họng.
“Mẹ đã sai
Ti ơi
hãy thứ lỗi cho sự tối tăm của
mẹ
rồi con sẽ có ngày mai, có
bình minh, có ánh sáng
bằng cách nào thì mẹ chưa được
biết
nhưng nhất định sẽ có
phải không con?
phải không anh?”
Ba choàng tay ôm lấy mẹ và
Ti
cứng cỏi
như cánh tay được đúc bằng
đá
như giọng nói được nung
trong quặng
ba chốt lại quyết định cuối
cùng:
“Phải chứ!
Ngay ngày mai,
em hãy điện cho cậu Hai
cảm phiền cậu giúp mình một
chuyến
nhờ cậu đánh tiếng thăm hỏi
vài người quen
xem bệnh viện nào tốt nhất
cho con.
Chuyến này mình đi
chưa biết khi nào quay trở lại
em hãy nhanh chóng tìm người
sang góc quán trong chợ
anh sẽ bàn với bạn thợ
chuyển giao công việc trong
nay mai.”
Ba vuốt hai mái tóc
xõa lòa xòa trong giàn giụa
nước mắt
mẹ và Ti.
“Thôi nào,
nước mắt là yếu đuối
hãy giữ lấy những giọt châu
quý giá của chúng ta
cất vào túi làm hành trang
cho chặng đường trường sắp tới
đợi ngày mặt trời ló dạng trên
đỉnh đầu con
chúng ta sẽ khóc
nước mắt của ánh sáng.”
Mẹ đứng dậy
mấy ly chè vừa kịp nguội
ngọt tan trôi qua cuống họng
dỗ dành những tế bào bỏng
rát như nắng hạn thèm khát cơn mưa.
Hành trình còn chưa bắt đầu
đã nghe ra đắn đo tiền bạc
mẹ ngồi nhẩm tính lưng vốn
còn bao nhiêu
rồi ngẩn ngơ chợt tiếc mấy đồng
tiền lẻ tiêu phí những ngày qua
ngụm chè hiểu ý
mắc lửng lơ trong họng mẹ
đóng băng thành đá
chuyến đi này quá xa với cuộc
đời chật hẹp từ nhà ra chợ của mẹ bấy lâu nay
mắt mẹ mơ màng
nửa âu lo chập choạng
nửa hy vọng long lanh.
Vườn chuối sứ vừa nghe phong
thanh
nay mai Ti đi tìm ánh sáng
cả khu vườn bật lên rào rạt
hát ru Ti đưa giấc ngủ êm
lành
khi những màu xanh kéo về lấp
lánh
trong đôi mắt tối đen ngủ quên
chưa một lần tìm ánh sáng của Ti.
(hết chương 6)
Trường ca: Khu Vườn Ươm Ánh Sáng - Chương 6
Reviewed by Lê Sính
on
7:10 PM
Rating:

No comments: