Trường ca: Khu Vườn Ươm Ánh Sáng - Chương 5


KHU VƯỜN ƯƠM ÁNH SÁNG
(TRƯỜNG CA)
TÁC GIẢ: LỆ HẰNG
---
CHƯƠNG V: SẮC MÀU VĂN VẺ

Lại một chiều vắt ngang cửa sổ
nhưng là Ti
sau vài chiều loạng choạng đôi chân đã vững vàng cứng cỏi
gió rủ Ti qua những vạc đất bằng phẳng, êm lành
đi ra phía cánh đồng
nơi có đám cào cào, châu chấu
chiều chiều họp chợ lao xao
búng càng trong lá biếc.

Ti miết hai bàn chân lội trên triền thoai thoải
lớp da non đã dạn dĩ hơn nhiều
vùi trong cỏ êm ru.
Hoa xuyến chi nghiêng ngả đón chân Ti
đường liên xóm chiều nay đông hơn mọi bữa
lũ chuồn chuồn hành hương
dập dình chao những lớp vải thưa trong nắng
rớt xuống vai Ti
nỗi rạo rực mang tên gọi Cánh Đồng
nơi có tấm bạc xanh khổng lồ
rộng hút tầm mắt
hiền hòa cắt ngang màu mây trắng bạc
rạch một đường đứt gãy chập chùng
ranh giới giữa trời và đất
hiện ra nhấp nhổm ngoằn ngoèo nét họa màu mực biếc.
Những mắt lá biết cười lả lướt
trượt theo gió làm duyên
những cú trượt đuổi nhau cuốn xô như sóng
như nghìn cánh tay vẫy chào Ti
nhưng Ti không được thấy
nên gió oằn mình trườn trên đám ruộng
bắt nhịp mở lời
khích khởi lũ sâu rầy, muồm muỗm, bọ rùa, bọ xít
và cả lũ giun dế trong đất
cất cùng một tiếng hát
chào Ti.
Bàn chân vẫn mải miết tìm đi
và đôi tai mải miết tìm tiếng nhạc
đến một quãng nghỉ sang điệp khúc
Ti bắt được nhịp
hòa vào bản nhạc đồng xanh.
Chợt bên tai vẳng tiếng nói thanh thanh
giọng ai đó hãy còn ở xa Ti chưa nhận ra ngay lập tức
lần theo tiếng nói Ti bước gấp
càng lại gần càng thấy giọng trầm hơn.
“Bo phải không?”
Ti hí hửng
thằng Bo con chú Khang cách nhà Ti một đoạn
nó đang làm bài tập làm văn tả cảnh cánh đồng trong sương sớm
dù lúc này là buổi chiều.
“Chiều muộn hay sương sớm thì cũng chỉ một cánh đồng
vẫn thế mà xanh
có khác gì đâu chứ
dậy sớm làm chi cho cực
khi sớm còn sương là khi mình ngái ngủ
mình còn bận mơ tàu lượn công viên
dại chi mà thức
mình thường dậy
khi nắng quá con sào
chẳng còn sương sớm đâu mà tả.
Nhưng không sao,
mình sẽ thêm “vài giọt sương trên lá” vào cuối đoạn thứ hai
vậy là ra cánh đồng buổi sớm.
Yeah!
Bạn thấy mình tài không?”
Bo chốt lại thắc mắc của Ti
bằng một niềm hoan hỉ.
“Ừ,
thôi bạn tả đi
cho mình ngồi nghe với, được không?
mình rất thèm được nghe tả cảnh
và mình hứa
sẽ ngồi ngoan nghe từ đầu đến cuối
không nói chen ngang
không làm hỏng mạch văn của bạn.”
Bo hăng say
bài văn đang tả chắc chắn là bài hay nhất từ trước đến nay
đích thân Bo ra tận cánh đồng vừa nhìn vừa tả
chẳng giống bữa nọ
ngồi trong nhà hí hoáy gạch xóa, chêm từ, chỉnh sửa
bài văn rối tùm lum tùm la trên giấy nháp
dăm ba câu bị bí
Bo lật ngửa cuốn sách đang úp ngược trên bàn
những trang chi chít chữ
bài văn mẫu đọc chưa quá nửa xấu hổ đòi bỏ trốn
khỏi mắt khỏi đầu khỏi tay Bo
câu từ hay ho co về một góc
lạnh buốt.
“Mình thật sáng suốt.”
Bo tự khen
đi lên có một đoạn để xem cánh đồng thực sự
văn tả thêm hay
lại có người hào hứng xin nghe làm ý tứ càng thêm bay bổng.
“Được chứ!”
Bo reo lên:
“Mình nghĩ thêm chút nữa rồi đọc bạn nghe
bài văn trọn vẹn nhất
nhưng bạn phải hứa
nghe xong phải nhận xét dở, hay
góp ý cho mình.”
Ti ngồi bên Bo
mặt trời hắt nghiêng vào người chúng
đổ dài hai chiếc bóng lêu khêu lên đám ruộng
và đổ dài lên bài tập làm văn tả cảnh cánh đồng trong sương sớm,
một bức tranh cuộn trải dần ra
chạy dọc theo những câu chữ trong veo
trong đầu cậu bé.
Bo sắp xếp lớp lang ý tứ
lấy mặt trầm tư dõng dạc đọc Ti nghe
một bài văn gồm ba đoạn mở, thân và kết
“…Dưới trời lồng lộng sáo diều con trâu no cỏ thung thăng đi về…
Cánh đồng như một tấm vải màu xanh thẫm hứa hẹn một mùa bội thu…
Nắng vàng xuộm rót xuống bãi cỏ xanh rì…
Con chuồn chuồn nhỏ điệu đà nghiêng cánh chào bác cỏ chỉ …”
Theo mạch đã khơi câu nối tiếp câu đẩy nhau về đoạn kết
như con suối sau mưa cuồn cuộn dòng chảy những màu xanh
chảy đến đâu Ti nhíu mày đến đó
nét mặt hằn lên gam màu nhăn nhó
bài văn còn bỏ ngỏ câu cuối cùng
Bo chưa nghĩ ra
Ti đã bật người đứng dậy
quên hẳn lời đã hứa.
“Bạn đang tả cảnh chiều muộn
trong khi đề bài là cánh đồng trong sương sớm
bạn tả lại đi
nghĩ câu cuối làm chi cho phí
một bài văn lạc đề là một bài văn vô lý phải vứt đi
đúng chứ?”
“Chiều muộn hay sương sớm thì cũng chỉ một cánh đồng - nơi chúng ta đang đứng
vẫn thế mà xanh
có gì khác chứ.
Mà sao bạn biết mình tả cảnh chiều chứ không phải sáng?”
Ti ngồi lại xuống bên cạnh bạn.
“Mắt mình không nhìn thấy
nhưng mình còn ba và mẹ
những đôi mắt ấy còn tinh.
Ba dạy mình rằng:
từ bình minh cho đến hoàng hôn
mọi thứ đều theo quy luật thời gian cả
rằng sớm tinh sương con trâu đói lả
sau một đêm nhai lại mớ cỏ chiều qua
con trâu không thong thả thung thăng
con trâu phải vội vàng kiếm cỏ
còn sáo diều là đặc sản của những chiều lộng gió như hôm nay
những con diều chắc vẫn còn đang bay, Bo nhỉ?”
Bo gật gù đồng ý.
“Ờ nhỉ, mình quên mất
sáng mở mắt ai lại đi thả diều
mình sửa lại chút xíu
cũng không mất nhịp điệu bài văn.”
“Còn nữa nè,
nắng buổi chiều mới là vàng xuộm chứ
mặt trời nhuộm mặt đất suốt cả ngày không nghỉ
màu vàng đã chín
như trái mọng trên cành
sắc đậm và đều tràn lan cả ngóc ngách
đó là nắng chúng mình đang có
ngay lúc này đây
trên cánh đồng
ướp mọng long lanh
nắng mong đất đón lấy thật nhanh
cho cây tràn mật nắng
cho đất tràn dịu êm
cho nắng cất vào đêm
cho sớm mai tỏa rạng.
Nhưng nắng của chúng mình khi sương sớm sao mà xuộm được
nắng vừa thức dậy sau màn mây
vén sương rửa mặt
khoác những giọt lơ lửng trong vắt
vuốt lên đôi mắt hãy còn ngái ngủ
những giọt nước vừa ướp trong băng
sáng bừng tỉnh táo.
Mặt đất còn chưa kịp ráo những ẩm ướt từ đêm
mặt trời đã vươn vai sưởi ấm
những sợi nắng đầu tiên
mỏng manh
long lanh
vàng óng.
Nắng khi sương còn đọng khác nắng mọng chiều tà nhiều lắm
Bo hãy dậy sớm nhìn đi rồi hãy tả
mình tin sẽ hay gấp mấy chục lần những gì ba mình đã tả
ba mình nói:
trẻ con có đôi mắt đẹp hơn người lớn
nên thứ gì chiếu vào mắt chúng ta
rồi từ đôi mắt ấy phát ra
những dòng văn lóng lánh diệu kỳ
đẹp hơn văn người lớn gấp bội.
Hay là mai Bo đừng ngủ nướng
mình sẽ dậy khi sớm tinh sương
nhờ mẹ dắt sang nhà gọi bạn
chúng mình lại ra đây
để bạn làm bài tập làm văn mới
thực sự tả cánh đồng trong sương sớm
khi nắng mới lên
khi nước mắt đêm còn đọng trên lá biếc
nõn nà.
Mình tin đó sẽ là bài văn tuyệt vời nhất
với đôi mắt sáng ngời nhất
của bạn
và những màu xanh
không chỉ có xanh rì xanh thẫm như Bo vừa đọc
mà còn cả chục sắc xanh khác đang chờ
những màu xanh ngậm sương đẹp hơn bao giờ hết
mình không nhìn thấy
nhưng hãy tin mình một lần này nhé
hãy tả thật hay cho mình nghe với
được không?”
Thật dứt khoát, Bo đứng dậy xua tay:
“Bạn thích thì tự đi mà tả những màu xanh
còn mình,
mình chỉ cần sửa lại bài văn này đôi chút là đủ để được khen.”
“Nhưng bạn đang ngắm cánh đồng chiều muộn để tả
bạn không muốn viết về cánh đồng trong sương sớm thật sự ư?
những màu xanh sẽ khác nhiều mà
có xanh non xanh nõn…”
Bo rảo bước về
tiếng nói xa dần
khước từ đôi tai đang vểnh lên nài nỉ.
“Mình vào đây
mình thật ngu ngốc khi đọc bài văn cho bạn nhận xét
mắt bạn tối thui thì biết gì mà nói
vàng xuộm?
vàng óng?
xanh rì?
xanh nõn?
bạn biết chúng khác nhau thế nào mà góp ý cho mình?
Bạn chỉ biết
những thứ mắt ba bạn đã nhìn
chắc gì tất cả là sự thật
lỡ ba bạn chỉ phỉnh phờ
mượn tạm đâu đó những màu xanh thật lạ
mang về tả cho bạn được vui
thì sao?”
“Không! Bạn không được nói ba mình như thế!”
Ti đứng dậy
đám chuồn chuồn thân hừng hực lửa lượn trên đầu hoảng hốt
chúng dạt ra
lấy đà
trốn vào trong nắng.
Nãy giờ chúng làm thinh
vờ như không để ý bài văn có tả mình trong đó
nhưng thực tình là mải mê sung sướng
cánh lượn không qua khỏi bài văn.
Bình bịch! Bình bịch!...
Bo chạy
tiếng bước chân giẫm trên đất vọng mỗi khắc một xa
Ti thả người rớt “phịch” xuống đất
trái tim thình thịch những bước chạy quá đà
lảo đảo.
Và mắt Ti lảo đảo
một thế giới màu xanh khát khao đòi được tả bằng mắt bằng lời
chen vào giữa một thế giới tối đen
trong đôi mắt ngủ quên chưa một lần tìm ánh sáng
của Ti.
(hết chương 5)




Trường ca: Khu Vườn Ươm Ánh Sáng - Chương 5 Trường ca: Khu Vườn Ươm Ánh Sáng - Chương 5 Reviewed by Lê Sính on 10:34 AM Rating: 5

No comments:

Powered by Blogger.