Trường ca: Khu Vườn Ươm Ánh Sáng - Chương 2


KHU VƯỜN ƯƠM ÁNH SÁNG
(TRƯỜNG CA)
TÁC GIẢ: LỆ HẰNG
---
CHƯƠNG II: LAO ĐI TÌM ÁNH SÁNG

Đêm dịu dàng buông màn bên khung cửa
mẹ muối dưa chua
chiếc vại sành sứt cũ láng bóng dấu bàn tay
đời của nội vắt qua đời của mẹ
những cơ cực chua cay
đang chờ ngày thơm thảo.

Ba ngồi đọc báo
lật từng trang
vầng trán rộng chạy những nếp lo toan
đám tóc dày ôm một góc chân trời hoài bão.
Chợt ba nhíu đôi chân mày đậm như mực vẽ
quơ ngang tờ báo
tiếng giấy xoành xoạch lùa thành gió
đàn mối cánh tràn qua ô cửa nhỏ
giật mình.
Trận mưa dông đầu tối vừa tan
ba đóng cầu dao
điện vừa chợt sáng
họ hàng nhà mối đã ran ran.
Mối khỏe bay cao
mối già bay thấp
lạo xạo mối non
nhốt Ti trong tiếng đập cánh rộn ràng.
Tờ báo còn một trang
ba đặt vội
sang chỗ Ti ngồi giải vây đàn mối
rồi ba kể
giọng trầm trầm:
“Xưa kia loài mối nhiều vô số
chúng huênh hoang
ăn mùn cưa
ăn gỗ mục
và gặm nhấm bóng đêm.
Nơi chúng ở hàng triệu năm không ánh sáng
những lâu đài nguy nga
những tháp ngà tráng lệ
dựng lên trong thăm thẳm tối đen
huyền hoặc
chúng lầm lũi ăn
lầm lũi khoét
lầm lũi xây
lầm lũi sống
con mối này không biết mặt con mối kia
dù kề vai sát cánh.
Lũ mối thợ vô ưu
sống đời quần quật
chỉ biết xây
mà chẳng một lần được thấy hình hài thứ mình đã cất lên
trong ánh sáng
để một lần vỗ ngực xưng tên
thẳng thừng như chân lý: ta là thợ xây
dẫu huy hoàng thay những công trình đục khoét
một công trình phá hủy một công trình khác lớn hơn
và chúng nghiến,
nghiến không nguôi những thớ gỗ trơ
chẳng lọ mọ tò mò đâu mùi đâu vị
đâu gỗ thơm gỗ quý
đâu thứ gỗ tạp nham nhảm nhí
việc chúng làm đều theo chỉ thị
từ mối chúa.
Đấy là một vị chúa ù lì
cái đầu rỗng
mục như khúc gỗ mối thợ đang ngấu nghiến
tâm hồn be bét toàn gỗ với mùn cưa
chẳng biết mình ưa thích điều chi
khi suốt đời chỉ nằm một chỗ
tiêu khiển túi thời gian dư dả khổng lồ
ngủ vùi trong giấc mộng say sưa
một mai bành trướng bá vương thế giới
dẫu biên thùy biên ải vương quốc
còn chưa bén tới.
Một ngày kia,
có con mối sắp kế vị đế vương
bỗng thất thủ
đền đài biệt phủ
bị giẫm tanh bành
đàn mối tan tành
nát nghiệp đế vương trong chớp mắt
con mối ù lì bị phơi ra ánh sáng
thảng thốt kêu lên
hỡi ôi! thứ lân tinh kỳ ảo
dội thẳng vào mắt nó
rực rỡ linh thiêng
chưa một lần được biết
và thân ù lì cũng chưa một lần được biết
viên ngọc nhiệm màu
cất từ đời cụ kị tổ tiên loài mối
đến nay.
Viên ngọc nhiệm màu
ánh lên trong nắng
lóng lánh những sắc cầu vồng xanh đỏ
con mối chúa ngoác miệng thật to
uống no nê
tắm thỏa thuê
nhuộm phủ phê
thứ ánh sáng ba vạn sáu nghìn năm tổ tiên để lại
đáy mắt lợt lạt
thoát khỏi màu đêm
lênh đênh trong chùm sáng
những sắc màu chưa thể gọi tên
cả tấm thân ù lì nhác nhớm
cũng thoát khỏi màu đêm
bay lơ lửng trên tầng đất đổ nát
trên một đế chế vừa suy
mọc ra đôi cánh.
Những thiên hà
những phép lạ
những cứu tinh
những bình minh loài mối
mở ra.
Nó đập cánh
nó vẫy vùng
nó tung bay trong vui sướng tột cùng
lao đi tìm ánh sáng.
Những chân trời nối tiếp hiện ra
nó bay thật xa cho cánh mỏi rã rời
rồi vật vã nhờ ánh sáng định hướng đường bay cho hành trình trở lại
tìm quê nhà
bè bạn
lính tráng
thần dân
cất lên lại đền đài thành lũy
dựng đế chế mới
không ù lì thảnh thơi nhàn rỗi
mà tất bật hân hoan.
Chúng lùi về sâu hơn trong kẹt gỗ, lòng đất
bởi chúng biết
loài mối không có gì là nhất
đông: không nhất
mạnh: không nhất
thông minh: lại càng không
và sẽ không bao giờ là bá vương thế giới
trên cả mọi loài
vì trên nó có loài lớn hơn
và trên loài lớn hơn lại còn những loài lớn hơn nữa.
Chúng ra sức bảo vệ thành lũy của mình
bằng sức vóc những chàng mối lính qua tuyển lựa gắt gao
đào luyện cùng binh pháp
cùng tri thức
mang về từ ánh sáng.
Trong bóng tối,
qua lời mối chúa,
chúng mơ về ánh hào quang chói lọi
chân thiện mỹ
lung linh
và mơ về những cánh đồng
nơi cánh mối sải dài trên những khoảng sắc xanh
xanh ngút ngàn
xanh long lanh
xanh dào dạt
xanh
như là hi vọng hoài xanh.”
Câu chuyện của ba sẽ còn tiếp mở chương sau
nếu Ti không sụt sùi nức nở
vầng trán ba co lại những nếp dài trăn trở
nén ưu tư trong tiếng thở nặng nề
ba vỗ về Ti
như ngày bé tí Ti nằm trong chiếc nôi tre ọp ẹp
chưa biết ngoài kia còn có những màu xanh
ba càng dỗ dành tiếng nấc càng nhanh
những tiếng nấc như xe đạp không phanh
lao vào bóng tối.
“Ba biết mà ba,
thế giới của con cũng không ánh sáng
không màu xanh
hoàng hôn hay ban mai cũng duy nhất một trời đen đặc
khác gì mối thợ
ôm bóng đêm khao khát những gam màu.
Không!
Viên ngọc nhiệm màu
con có không ba?
Con muốn thành mối chúa
sải cánh bay trên những khoảng sắc xanh
ngập tràn ánh nắng
và lao đi tìm những dải sáng trắng
mênh mông
những cánh đồng
những con đường
những phố phường lộng lẫy
đẩy chân con ra đến tận đại dương
đại dương ấy mà
nó cũng xanh ba nhỉ
nhưng đại dương có hát bài hi vọng không ba?
bài hát mà vườn chuối sứ xanh từ đời nội đến đời con lâu nay vẫn hát?”
Ba khoác tay ôm đôi vai nhỏ bé của Ti
ghì chặt nỗi đau
thắt siết trong lòng
nghẹn từ cuống họng nghẹn ra
lời động viên nhuốm qua bao cực nhọc
âu yếm lạ kỳ:
“Ba xin lỗi đã làm con khóc
nước mắt con là ngọc là ngà
con đừng để chúng rơi vô tội vạ
nín đi con
cất lấy những giọt châu
hãy tin ba rồi chúng sẽ nhiệm màu
ai biết được
ngày sau
trừ Thượng đế.
Để ba kể con nghe
mọi thứ đều có màu có sắc
và chúng khác nhau đến từng li từng lách
không thứ nào y hệt thứ nào
cũng như con
luôn là duy nhất.
Và như thế đại dương xanh một màu rất lạ
mát lành yên ả
màu của mây của trời của núi non cây cối
soi vào mặt bể sắc biếc ngàn năm.”
Mẹ múc nước rửa tay
chiếc gàu va mặt nước chòng chành
như trái tim của mẹ
chòng chành những nỗi đau.
“Hãy tin ba đi con
rồi sẽ có phép màu cho con
ngày sau
ai biết được
trừ Thượng đế.
Mà nếu không được thế
thì ba và mẹ
chúng ta nguyện làm ánh sáng cho con
của con
vì con
đến chừng nào có thể.”
Mẹ ép tiếng thở thành nhẹ như không
mông lung tự hỏi: đến chừng nào? Làm sao mãi mãi?
Hai lá cửa đóng sầm chắn ngang đường bay cánh mối
khi ngoài kia
mảnh trăng non trườn khỏi đám mây đen
treo dửng dưng trên đầu đọt chuối
gió vần vè đuổi theo tàu lá
bắt nhịp hòa ca.
Hai lá cửa đóng sầm chắn ngang đường bay cánh mối
khi ngoài kia
con chàng hương nép mình trên cái bẹ
lớp da trơn vừa đắp những ánh ngà
cánh bụng hóp vào hóp ra
tròn lẳn những sương sa.
Hai lá cửa đóng sầm chắn ngang đường bay cánh mối
khi trong nhà
mẹ khẽ khàng giăng màn đuổi muỗi
Ti dỏng tai nghe vườn lá chuối
hát bài hi vọng ru Ti
và một thế giới màu xanh
đong đưa chờ ló dạng
trong đôi mắt ngủ quên chưa một lần tìm ánh sáng của Ti.
(hết chương 2)



Trường ca: Khu Vườn Ươm Ánh Sáng - Chương 2 Trường ca: Khu Vườn Ươm Ánh Sáng - Chương 2 Reviewed by Lê Sính on 4:58 PM Rating: 5

No comments:

Powered by Blogger.