Trường ca: Khu Vườn Ươm Ánh Sáng - Chương 1

KHU VƯỜN ƯƠM ÁNH SÁNG
(TRƯỜNG CA)
TÁC GIẢ: LỆ HẰNG
---
CHƯƠNG I
MÁI NHÀ XANH BIẾT HÁT
  


“Ti ơi!
Ti à!”
Trong căn bếp củi
tàn tro ấm
mùi rạ rơm tràm chổi phảng phất
và hương gỗ bạch đàn vấn trong sợi nắng xuyến xao,
soong chảo leng keng
nồi niêu lật đật
tiêu hành mắm muối nhảy long chong
tấu bản hòa ca đong đầy mùi vị
mơ bữa ăn ngon
mẹ quệt mồ hôi
trên gò má mịn màng
điểm trang đây đó vết thời gian nán lại
vội vàng nhắc Ti:
“Hãy ngồi yên con nhé
mẹ đã nhấc chốt cửa
tung hai cánh mở toang
gió sẽ lùa thênh thang
con chỉ cần ngồi hóng
đừng đi ra phía cửa
cạnh đó có bậc thềm
hỏng chân làm con té.”
Ngoảnh đầu tìm tiếng mẹ
Ti ríu rít trả lời:
“Con đang đếm, mẹ à!
hình như những chiếc lá
chúng sà vào tay con
Một…
Hai…
Ba…
Bên cửa sổ nhà ta
vườn chuối sứ xanh từ đời nội đến đời con
đang hát bài hy vọng
mẹ nghe không mẹ?
Ba còn nói rằng:
Lá mượt và dày như suối tóc con.”
Năm búp măng trôi trên tấm vải nõn nà
“Mát nữa mẹ ơi
suối tóc con không được như thế.”
Lá lả lơi mỉm cười với gió
chao nghiêng.
Hụt mất rồi!
Bàn tay Ti quờ quàng tìm dòng suối
mát như ru những ngón tay non
gương mặt gầy thon đong đầy niềm thích thú.
“Ui! lá này sao bé quá
con đếm được cả gân
bốn đường cả thảy.”
Những gân lá thẳng hàng
lướt qua làn da ấm
đang reo
“Mẹ ơi! Lạ quá
chẳng lá nào giống nhau?
hay con nhầm
chúng không phải lá chuối?”
Dưới bếp,
trong làn khói mơ tan
lửa vẫy cười rúc rích
nồi nước reo ùng ục
nhúm cá…
nhúm rau…
mẹ nếm mẹ nêm
đong đếm cho vừa
những cay chua mặn ngọt…
vị yêu thương
mẹ quên trả lời.
“Ồ không! Ti à
chúng mình đều là lá
trên một tàu
chung một mạch nguồn
từ đất mà xanh ca.”
Lá theo gió
nghiêng vào cửa sổ
thì thào.
Vành tai Ti ép vào song gỗ
chạm hờ tàu lá
hân hoan.
“Này nhé, bạn có nghe
suốt đêm qua gió hát
bản sô-nát giao mùa
mình tan trong tiếng nhạc
ngửa cổ
uống trăng ngà
huyền nhiệm lung linh,
ngửa cổ
uống sương mật
tinh tuyền trong veo,
ngửa cổ
uống đêm xanh
hun hút tràn nhựa sống.
Rồi mình say
một cung đàn trầm ca của gió
rồi mình say
một vũ điệu lồng lộng đất trời
mình nhảy như reo
lưng sống uốn cong
tấm vải non xanh bay bần bật
gió chu du từ non ngàn biển thẳm
quất vào mình bỏng rát những vết dao
tấm vải rách ra
thành ba, thành năm…
và nhiều hơn nữa.
Mặt lá bạn vừa lướt qua
là mặt lá lành lặn nhất
nằm bên cửa sổ
rầu rĩ không thể reo cùng gió
chỉ đong đưa rướn mình lên chút đỉnh
một vài nhát cứa
thì nhằm nhò chi.
Bạn nhón chân thêm chút nữa được không?
chạm vào mặt lá phía bên kia
cũng được rách thành năm, bảy mảnh.”
Ti nhón người lên hết cỡ
song cửa sổ là tường ngăn vĩ đại
nhưng không ngăn được
những ngón tay thơ
vuốt ve tàu lá, mặt bên kia.
“Bấy nhiêu thì nhằm nhò chi
chưa có gì đáng nói.”
Những tàu lá xa hơn đồng loạt cất tiếng gọi
“Bạn hãy ra đây đi, dưới vòm lá chuối
để biết chúng mình reo hát thế nào
thân mình nè, rách hơn hai chục mảnh
vẫn thấy chưa đủ cho một bản hòa ca
vẫn thấy chưa no
sau những ngày khát gió.”
“Bạn hãy ra đây đi, dưới vòm lá chuối
với tay lên chúng mình đang đợi
tàu lá ở gần sẽ nghiêng hẳn vào tay
để bạn thấy
chúng mình đều là lá nhưng chẳng giống nhau đâu
mỗi thân lá có hình hài riêng của nó
và sứ mệnh cũng riêng.”
Ti dỏng tai nghe
chưa kịp đáp lời nào thì tàu lá trên cao nhờ gió chuyền vọng xuống
“Bạn hãy ra đây đi, dưới vòm lá chuối
ngẩng đầu lên và im lặng một lúc
mở tai nghe tiếng lá trên cao
bọn mình đang hát
khúc nhạc chiều vi vu êm dịu
và gió dặt dìu
vùi trong thân lá
tả tơi
hào khí.”
“Bạn hãy ra đây đi, dưới vòm lá chuối.”
Cả khu vườn chộn rộn đong đưa
“Bạn hãy ra đây đi
và hãy nghe đi
hãy sờ đi
rồi hãy đặt tay mình lên ngực trái
bạn sẽ thấy…
trái tim nhảy múa reo ca
dưới mái nhà xanh của chúng mình
của chúng mình.”
“Mái nhà xanh ư?”
Ti bất ngờ lên tiếng hỏi.
“Phải. Một mái nhà xanh.”
Những tiếng hát hân hoan bên ngoài cửa sổ cất lên
gió chuyền đi hăm hở
“Khi chúng mình đứng tựa vào nhau
lá kề lá
lá ấp lá
lá gối đầu lên lá
lá chở che cho lá
đúc thành những rui mè kèo cột
dựng mái nhà xanh
nắng khó lòng xuyên
mưa bụi bay bay
dễ gì chạm đất.”
“Một mái nhà xanh!
Một mái nhà xanh!”
Ti rối rít hát theo
nhưng rồi tắt lịm
những phiến xanh gần cửa im lìm nhìn Ti
“Nhưng rất tiếc, mình không thể ra ngoài
cạnh cửa có bậc thềm
nhỡ hỏng chân là té
mẹ dặn mình ngồi yên chờ mẹ
mình đã không vâng lời
lần đến bên cửa sổ
nhưng mình sẽ không mạo hiểm bước ra
bên ngoài khung cửa
đầy rẫy những gai nhọn, mẻ chai, que nè, sành sứ bể...
đang chờ.”
Những chiếc lá cố nghiêng về khung cửa vỗ về Ti
phút buồn qua mau
Ti nhanh nhảu hỏi:
“Tại sao lá chịu đau
để gió cứa vào thân
mà hân hoan đến thế?”
Lá ồ lên thích chí
“Gió làm sao rào rạt
gió làm sao hoan ca
nếu như lá chúng mình
xếp từng tàu ủ rũ
thu về tìm chốn ngủ
mơ hoang.
Và hơn nữa,
bọn mình cần được múa
bọn mình cần tiếng ca
cần theo gió bay xa
dù chỉ là xào xạc
một khúc trầm ca
chẳng được réo rắt tha thiết như bản nhạc từ đồi thông xanh vòi vọi
chẳng được vi vút thong dong như tiếng gọi đại ngàn
chẳng được dạt dào cuồn cuộn như tiếng vỗ khơi xa
nhưng chúng mình khát
chúng mình say
chúng mình cháy cho âm thanh cuộc sống
thì bấy nhiêu vết cứa
bấy nhiêu đau đớn có nhằm nhò chi
nhằm nhò chi…”
Gió nãy giờ lặng thinh
chuyền lời qua lời lại
đến đây bỗng rùng mình phất phới
đánh võng chao nghiêng ru vào đuôi lá
cái lúng liếng cười của một kẻ du miên
“Bạn hỏi hay quá ạ
không chỉ lá cần mình
mà mình cũng cần lá
gió ở đại dương có sứ mệnh riêng của nó
gió ở non ngàn hay đồi thông cũng thế
và mình cũng thế.
Mình không độc tấu
mình cần hòa ca
vườn chuối
vườn tiêu
cây xoài
cây ổi…
hòa ca.
Đêm hôm qua
chúng mình ru những giấc ngủ chập chờn thành say giấc
và thổi bùng dăm hi vọng nhỏ nhoi cháy thành khao khát
bạn sẽ thấy
một ngày kia
ước mơ lớn sẽ thôi thúc trỗi dậy
từ những bản nhạc vườn không nhợt nhạt
mà ngược lại
lộng lẫy như triền nắng sau sấm chớp mưa dông
bay vút lên cao
những khát khao biết hát.”
Gió chào Ti, lả lướt bay đi
lá thướt tha lần theo gót gió
bắt nhịp hòa ca,
bên trong ngôi nhà
là Ti
và một thế giới màu xanh
tối đen trong đôi mắt ngủ quên chưa một lần tìm ánh sáng.
(hết chương 1)



Trường ca: Khu Vườn Ươm Ánh Sáng - Chương 1 Trường ca: Khu Vườn Ươm Ánh Sáng - Chương 1 Reviewed by Lê Sính on 10:09 AM Rating: 5

No comments:

Powered by Blogger.