BG 03 - Bắn hay không bắn
MẬT MÃ XANH
(Tiểu thuyết mini #MatMaXanh– Tác giả: LỆ HẰNG)
BG 03 - BẮN HAY KHÔNG BẮN
Bác trống Tía rướn cổ lên, cái mào đỏ rung rung bên dưới mỏ, cặp cánh vạm vỡ dang rộng ra đập phành phạch vào thân, bình minh được đánh thức. Tiếng gáy hôm nay vẫn vang nhưng không giòn ran dứt khoát như những ngày trước. Tiếng gáy ngập ngừng bảy phần dũng mãnh thoát ra ba phần chòng chành ứ lại. Bác quay đầu nhìn đàn gà cố nén tiếng thở dài. Bác thương lắm lũ gà con tội nghiệp, nhưng biết làm sao được chút nữa phải chọn thôi.
Sáng nay có lẽ là bình minh ít được chờ đợi nhất nơi tiểu vương quốc này. Cô mái So cũng như cô mái Sây thất thần chẳng ăn chẳng uống gì từ chiều đến giờ, bộ lông xơ xác để mấy cọng chìa ra như nhịn đói phải đâu cả tuần. Dưới chân mẹ, lũ gà con xích sát vào nhau và sát vào chân mẹ. Cửa chuồng đã mở, bên ngoài đã lục tục bữa sáng, trên tay May bơ lúa cũng đã sẵn sàng vãi xuống đất nhưng chẳng con nào rục rịch chiêm chiếp. Bác trống Tía cục cục mấy tiếng gọi vẫn chẳng thấy ai ra chỉ có lũ gà cồ, gà choai lững đững lượm thóc. Bác vào chuồng, nghiêm nghị.
- Ra ngoài ăn đi nào! Gà không được chê thóc. Phải giữ gìn lề luật của tổ tiên chứ.
Bác trống Tía ngậm ngùi. Bác vừa phịa ra một điều luật mới cho họ hàng nhà gà vì trông hai cô gà mái xót lòng xót dạ quá mà chẳng biết phải làm sao. Vẫn chẳng ai đáp lại tấm lòng của bác, hai cô gà mái thu cánh ôm sát đàn con hơn nữa.
- Nè, nói nghe không hiểu hả? Hai cô này lì quá rồi đó nghe!
Bác giơ cánh lên vỗ mạnh vào lưng hai cô gà mái đẩy ra ngoài. Đàn gà con nheo nhóc chạy theo mẹ lượm thóc, hạt nhặt hạt quên. May vãi thóc dày hơn dưới chân chúng để mời mọc, mắt ươn ướt van nài. Thóc vương trên đất còn nhiều nhưng đã đến lúc kết thúc bữa sáng. Bác trống Tía đằng hắng rồi đĩnh đạc.
- Hỡi anh chị em, hãy nhốt nỗi sợ hãi và đau buồn lại, trong cái chuồng kia. – Bác hất mào về phía chuồng gà đang mở. – Và đóng cửa lại, nơi ấy có mùi nước hoa hăng hắc của loài gà chúng ta để chúng ngủ say trong đó. Hôm nay – bác vỗ ngực phành phạch – hôm nay chúng ta sẽ chỉ mang theo trí khôn và lòng dũng cảm. Hãy mạnh mẽ và kiêu hãnh lên vì chúng ta là gà và chúng ta dám đấu trí với Diều Đen.
Đàn gà nhao nhao đầy khí thế, ngoại trừ cô mái Sây và cô mái So. Hai cô vẫn khư khư run rẩy ôm lấy bầy gà con. Bác trống Tía tiếp:
- Bằng danh dự của loài gà, ta xin thề sẽ chiến đấu với tất cả trí thông minh và sức mạnh của ta, trống Tía. Nhưng, trước khi ta có thể giáp lá cà với Diều Đen thì chúng ta cần một chiến binh nhí quả cảm.
Bác nhìn lũ gà con chờ đợi. Chúng đang co ro rúc dưới cánh mẹ. Hai cô gà mái biết chuyện hệ trọng với danh dự của loài mình nên không dám cấm cản nhưng cũng không thể rứt ruột mình ra được. Mọi ánh mắt đổ dồn dưới chân hai cô gà mẹ. Bác trống Tía không muốn chính mình phải lựa chọn, chúng đều là con của bác. Điều duy nhất bác có thể làm lúc này là cầu nguyện tổ tiên loài gà soi sáng và gửi đến cho bác một chiến binh thực sự. Ba phút trôi qua sự im lặng vẫn bủa vây. Bỗng từ dưới chân cô mái Sây một cục bông vàng di động tiến dần lên trước mặt bác trống Tía.
- Con xin nhận. Con là chiến binh, thưa cha.
Bác trống Tía rơm rớm nước mắt. Nó còn bé quá. Cô mái Sây, cô mái So quang quác lao lên ôm chầm gà Cồ. Cô nào cũng nghẹn ngào “Ôi, con trai của ta, con trai của ta…”
Gà Cồ dứt khoát rời khỏi vòng tay mẹ.
- Được cả hai mẹ yêu đó là hạnh phúc lớn nhất đời con, con yêu hai mẹ rất nhiều. Xin hai mẹ đừng buồn, con sẽ mang kiêu hãnh về cho họ gà chúng ta vì con là chiến binh nhí!
- Hoan hô chiến binh nhí! Hoan hô chiến binh nhí!...
Cả đàn gà đập cánh ran ran. Gà Cồ từ biệt hai gà mẹ theo chân bác trống Tía học bài học đầu tiên để sống cuộc đời chiến binh lẫm liệt. Hai cô gà mái dùng cánh chùi nước mắt đồng loạt nói lớn khi dáng gà Cồ chỉ còn như một hòn bi ve lăn bên đuôi bác trống Tía.
- Chúng ta tự hào về con, con trai ạ!
May len lén chùi nước mắt. Cách đó một đoạn Rin cũng sụt sùi. Chúng thấy mình thật hèn nhát, bất lực và ngu nữa. Có mỗi con Diều Đen cũng không biết cách nào để đối phó, thật đáng kinh cho loài người, to xác rẻ tiền.
Chợt, một tia sáng xoẹt ngang đầu Rin. Nó lao đi…
***
Hướng chánh tây, đọt bạch đàn vi vút gió. Chỉ còn một sải ngắn nữa thôi là Mặt Trời vừa vặn treo trên đọt. Trên cây Mệ Lời cuối vườn nhà Su, Rin tranh thủ tóm lũ kiến Giót cho vào hũ thủy tinh. Kiến trên cây mình to, càng dài, múp míp hơn lũ kiến Lửa nhiều. Đoạn, nó giật mình nhìn cái chấm tròn bé xíu nhấp nhô trên vạt đất bằng ngoài ruộng. Nó đút vội hũ kiến vào túi, tóm lấy cái ná cao su, tra đạn vào sẵn sàng tác chiến. Nó chỉ mới học bắn ná một tháng nay thôi, công bằng mà nói nó quá dốt môn này. Dù đối tượng chưa xuất hiện nó vẫn giương ná lên nheo mắt ngắm ra vẻ chuyên nghiệp. Lòng nó đang thấp thỏm.
- Rình bắn gì vậy? Để tui bắn cho.
Cây Mệ Lời rung lắc, Bin vít chạc ba trèo lên. Rin không ưa thằng cà chớn này nhưng Bin là tay thiện xạ nổi danh bắn đâu trúng đó. Đã mấy lần nó thèm thuồng nhìn Bin lủng lẳng xách con cuốc cuốc hay con cà cưỡng vừa bắn được về mà sinh ghét. Nhưng lần này, thuận theo tình hình này nó biết mình không nên ghét. Nó lạnh lùng trao cái ná mới toanh như một sự ban ơn.
- Thấy diều hâu là bắn chết cho tui, nghe!
Rin ôm cây tụt xuống lôi hũ ra đếm kiến. Bin cầm cái ná kéo vào kéo ra bắn chỉ thiên để thử. Cái ná ngon bá cháy bọ chét, chẳng bù có cái ná cùi đứt bung mấy nút cao su của nó. Nó nhởn nhơ ngồi đợi diều hâu chắc mẩm chuyến này có thịt diều hâu kho mặn cho hai ông cháu đưa cơm. Chợt, nó nhìn sang phía bên kia, chênh với nó một góc, có dáng ai đó cũng đang thủ thế trong vòm cây. À, ra là thằng King. Nó cũng lăm lăm cái ná trên tay. Thế này ép Diều Đen vào vạt đất trống ở giữa là bắn ngon ơ. Hai bên hai ná không thể trật cả hai được. Dưới gốc, May cũng đã sẵn sàng tác chiến, tay nó lăm lăm cái điều khiển từ xa. Cạnh May vài mét cô mái Sây, cô mái So đứng quây quần bên nhau, dưới chân họ là lũ gà con lông đã bị hớt gần trụi. May là đang giữa hè nên lũ gà con lấy chuyện bị hớt lông làm vui vẻ lắm, chúng tí tởn bày đặt rỉa lông cho nhau. Giờ đã điểm, Mặt Trời treo trên đọt bạch đàn hướng chánh tây. Mọi con mắt đổ dồn về cái chấm bé xíu màu vàng chan trong nắng khiến mắt như nhòa đi. May căng mắt ra nhìn, tay hất nhẹ cần điều khiển, tới lui trái phải rồi quay vòng. Lũ gà trụi lông con đứng con nằm và con nào cũng cười rúc rúc. Chấm nhỏ di động màu vàng ấy sao mà giống thế. Diều Đen nhìn từ xa đố mà đoán được.
May liếc lũ gà con chợt muốn đến lăn lóc mà cười như tụi nó. Rin càng ngày càng thể hiện sự lợi hại của mình. Chuyến này mà không có nó thì loài người bị họ diều hâu coi không bằng cái giẻ rách. Chúng dám thách thức cợt nhả cả con người. May nhờ chiếc xe đồ chơi điện tử bé tẹo ấy cùng mớ lông mấy em gà hy sinh và cùng bàn tay tỉ mẩn cắt cắt dán dán của May mà được em gà như thật dụ Diều Đen.
Bầu trời rúng động dưới tia nhìn như dao cau của Diều Đen. Đôi cánh Diều Đen liệng êm ru giữa tầng không. Nó đảo ba vòng rồi hạ thấp xuống định vị mục tiêu. Con mồi đã lọt vào tầm ngắm, cách hôm qua một sào ruộng. Diều Đen cười khẩy. “Bọn người nhiều chuyện định diễn trò cho ta xem chắc!”
Diều Đen lượn thấp hơn nữa. Màn chào hỏi quá ấn tượng. Con gà con hôm nay nhởn nhơ đến ngứa con mắt. Diều Đen chắc mẩm tên cảm tử quân này là tay lanh lẹ nhất bầy. Được, đã thích thì chiều! Diều Đen không vội giương vuốt, nó chơi trò vờn bắt với gà con. Nó rớt hẳn vào chiến trận đã được giàn dựng đong đếm kỹ lưỡng. King giương ná lên, trán nó co, những nếp nhăn của một tay thợ săn lành nghề hiện dần trên trán. Phía bên kia, trên cây Mệ Lời Bin cũng đang ngắm. Nhưng nó không nhắm bắn Diều Đen mà chĩa ná vào King. Nó phân vân, không biết nên tặng một phát đạn vào ngực, đùi hay cánh tay?
Giữa trận tiền căng thẳng, bất ngờ ông Lão xuất hiện. Ông lại đào củ cỏ ấu. Nhưng Diều Đen không bỏ đi, nó thản nhiên bay vờn trên đầu ông. Ông có nghe được đâu mà phải sợ, vả lại nó biết ông chẳng bao giờ đuổi đánh hay can thiệp đến công chuyện của nó dù thằng cháu ông là thợ săn thứ thiệt. Diều Đen khuất hẳn tầm nhìn của King, lọt thỏm sau lưng ông Lão. King vẫn giương ná, lửa hận cháy trong mắt nó hừng hực. Nó bặm môi nhắm ngực ông Lão. Trên cây Mệ Lời Bin đang chọn điểm cuối cùng cho viên đạn nó sắp sửa tặng King. Mắt nó đục ngầu, lòng nó đỏ rực và máu nóng chảy ran ran.
May ôm gốc cây cố sức lay, nó không thể gọi King trong lúc này được nếu không muốn vỡ trận. Nhưng sức vóc nó không thể làm cây lung lay được, nó cố nhảy lên mấy lần King cũng không nhìn xuống.
- Bụp!
- Á!
Diều Đen lăn cù trên đất, viên đạn từ cái ná cao su của Bin găm thẳng vào ngực tứa máu. Phút cuối cùng Bin đã thay đổi đường bay của đạn để cứu gà con. King cũng không bắn, ông Lão vẫn điềm nhiên đào củ cỏ ấu. Lũ gà hú hét ăn mừng.
Diều Đen ngửa cổ lên trời, trước khi màu đêm kéo đến trong mắt, nó thấy đám mây xốp bồng bềnh như cái tổ bông mềm mại rồi một cánh chim trời liệng êm ru rơi vào tổ như nó đang chìm vào giấc ngủ, trong tay Su. Nguyên hội cả người lẫn gà vừa chạy ra khỏi chỗ nấp thì Su đã khuất sâu trong vườn. Còn làm gì được, sứ mệnh của Su là cứu chữa cho các con vật bị thương. Ngay cả cụ Cố cũng không có quyền ngăn cản Su thì chúng lấy cớ chi mà ngăn Su lại.
Đàn gà lục tục kéo nhau về, một nỗi sợ hãi nhen lên trong cõi lòng hoang mang của chúng. Thật là một ngày quá dài. Khi đủ thứ cảm xúc hòa trộn lại, chúng ngửi thấy một mùi rất lạ. Mùi sự sống. Chúng nhìn bóng chiều rớt xuống đằng tây thầm mong ngày mai sẽ mang đến một bình minh tốt đẹp hơn. Ừ, mai sẽ là một ngày tốt đẹp hơn.
*******[Mời các bạn đón đọc phần tiếp theo BG 04 – TRẢ THÙ HAY THA THỨ]
BG 03 - Bắn hay không bắn
Reviewed by Lê Sính
on
7:26 PM
Rating:

No comments: