BG 01 - Vụ tranh chấp hoa hồng - Thất thủ trước diều hâu
MẬT MÃ XANH
(Tiểu thuyết mini #MatMaXanh– Tác giả: LỆ HẰNG)
*******
(Tiểu thuyết mini #MatMaXanh– Tác giả: LỆ HẰNG)
*******
BG 00 - LỜI CHÀO TRÁI ĐẤT
Chúc mừng bạn, nếu bạn đang đọc hiểu những dòng chữ này có nghĩa là bạn sở hữu một năng lượng đặc biệt giải được mật mã của bọn tớ và khi ngày ấy đến, ngày mặt trăng trên Trái Đất tròn to vằng vặc nhất và cây Tuổi Thơ cổ thụ của bọn tớ kết những chùm hoa lạ, chúng ta có thể kết nối được với nhau. Nhà tiên tri đã nói thế nhưng chừng nào thời điểm ấy đến thì vẫn còn là bí mật. Bọn tớ thuộc về một thế giới khác, tồn tại song song và giống y chang nơi các bạn đang sống ngoại trừ duy nhất điều này: Ở đây, trẻ con là một sinh vật đặc biệt được cha Trời mẹ Đất chiết tinh ban tặng một nguồn năng lượng siêu phàm giúp chúng tớ nghe hiểu và chuyện trò được với cây cối, chim muông. Nguồn năng lượng này sẽ yếu dần khi số tuổi của bọn tớ tăng lên và sẽ mất hẳn khi bọn tớ trưởng thành. Thật sốc phải không nào, và sốc hơn nữa khi biết rằng ngày làm lễ trưởng thành bọn tớ sẽ bị tẩy não để không nhớ gì liên quan đến nguồn năng lượng đó nữa. Bọn tớ sẽ chỉ nhớ những gì được học trong sách vở mà thôi. Trong một lần vô tình nghe cụ Cố nói chuyện với nhà tiên tri, bọn tớ biết được bí mật động trời này. Họ là những người già nhất trong làng, người ta đồn đoán số tuổi của họ nhiều bằng số râu trên cằm nhưng họ có bao nhiêu cọng râu? Không một ai trả lời được. Có thể họ đã ở đây trước cả khi mọi thứ được hình thành như hôm nay, sự hiện diện của họ là điều đảm bảo cao nhất cho mọi lề luật.
Để khỏi bị lạc mất ký ức, bọn tớ đã âm thầm họp nhau ghi lại những việc xảy ra hòng khi bị tẩy não còn có cái để xem. Bọn tớ bí mật chôn cuốn sổ dưới gốc cây Tuổi Thơ và mọi việc trót lọt cho đến đêm Ba Mươi vừa qua. Một ngôi sao xấu đuôi tua tủa như cái chổi rèn đã xoẹt ngang bầu trời khiến cụ Cố lo lắng. Ngay hôm sau cùng với sự giúp sức của nhà tiên tri, họ đã tìm ra kẻ phá bĩnh (chính là bọn tớ). Bọn tớ bị cách ly và buộc phải giao cuốn sổ. Họ đã hoảng loạn khi nhìn thấy nó, điều này thật nghiêm trọng bởi một khi lề luật bị phá vỡ thế giới sẽ điên đảo hỗn mang. Năm đứa bọn tớ phải ăn viên kẹo Lời Thề. Kẹo ngon và nó không tan ra mà cứ ngọt mãi trong cuống họng, nếu đứa nào có ý định để lộ bí mật ra cho trẻ con khác biết thì viên kẹo sẽ đắng và người ấy ngay lập tức bị câm. Vừa vặn thay, cuốn sổ này là điều tối kỵ nơi chúng tớ đang sống nhưng sẽ là món quà vô giá đối với Con Người Trái Đất. Trước khi cụ Cố dùng năng lượng siêu nhiên từ cây gậy Thời Gian gửi nó đến Trái Đất thì Rin đã kịp chìa ra cây bút chì luôn giắt trên tai trái để tớ viết thêm trang này…
Ký tên:May và đồng bọn.
*******
BG 01 - VỤ TRANH CHẤP CỦA HOA HỒNG
THẤT THỦ TRƯỚC DIỀU HÂU
***
Rin mắt đăm đăm nhìn đường kiến Lửa bò ngang hàng rào nhà chú Kha sang nhà chú Khôi. Trên tay nó, lũ kiến Càng, kiến Kim, kiến Hôi loi choi trong cái hũ thủy tinh cố tìm đường tẩu thoát sau khi gặm xong mấy miếng đường bé tẹo như cọng râu. Khổ thân chúng, chạy tới chạy lui xí xớn nên lọt vào tầm ngắm của tay săn kiến. May ra Rin mà tóm được con kiến chúa thì chúng mới được phóng thích vì có được chúa tể trong tay rồi nó sẽ không thèm đoái hoài đám quân lính lau hau này nữa. Nó đạp hàng rào vào hẳn nương bên kia, dưới chân nó đám quân lính vừa miệt mài chuyền nhau mẩu bánh vụn vừa thì thầm truyền tin.
- Được lắm! Tụi bây cứ vô tư báo tin cho kiến Chúa đi tao công phá tận hang tận ổ cho bây xem.
Rin giẫm chân thách thức, lũ kiến được phen hoảng loạn vì cú giẫm như trời long đất lở với chúng nhưng mặt chúng vẫn vênh váo tởm. Một con kiến tách ra khỏi hàng ngũ hung hăng lượn đến gần Rin, trên thân nó và trên cái mặt đằng đằng kiêu hãnh của nó một chữ “Lửa” hiện ra đầy sát khí. Nhưng Rin không nhìn thấy, mắt nó vẫn dán chặt vào đoàn quân đang tiến về tổ. Con kiến áp sát bàn chân trần to như quả núi của Rin, bằng tất cả sự căm phẫn lẫn kiêu hùng của loài kiến, nó cắm ngòi vào da ngoáy sâu vào thịt đốt cho Rin một phát đau đến cù quay cuống cuồng. “Bốp!” Rin bật nảy người như đạp phải lửa và bằng tốc lực của sấm sét nó giáng cho con kiến một bạt tai tử thần. Khiếp! Sém chút là toi cái mạng. Con kiến lăn cù mấy vòng, chưa hết loạng choạng nó đã lồm cồm đứng dậy, lết cái thân tơi tả nấp vào hòn đất tìm đường tẩu thoát.
May cúi xuống lượm cái hũ kiến, càm ràm.
- Ngu ngu, lại bị đốt rồi chớ chi nữa.
- Kệ tui. Đừng có ỏm củ tỏi.
- Tui nói rồi, phải mai ông mới bắt được con kiến Chúa. Mà là mai…sau ấy.
Rin giận tím mặt, nó găm câu nói ấy vào bụng. Đoạn, nó giật cái hũ trên tay May hằm hằm.
- Bà đừng có rảnh. Về coi gà đi.
Nhắc đến gà, May thoáng chút lo lắng. Mấy bữa nay bọn diều hâu đã bắt đầu màn chào hỏi bằng những cú lượn sát mặt đất. Hôm qua nhà thằng Bin suýt chút thì mất một em gà. Nhà May có hai gà mẹ với gần ba chục gà con đang tục tác kiếm ăn trong vườn, nhiệm vụ của nó là canh lũ gà không để chúng đi lạc ra đám ruộng trống trải bên hàng bạch đàn vun vút ngoài kia. Lo thì lo nhưng thú thực nó đã bị lũ kiến của Rin mê hoặc, dù càm ràm ngày càm ràm đêm nó vẫn phải thừa nhận rằng nó nôn nóng bắt con kiến Chúa chẳng kém cạnh gì người anh em họ của mình. Nhớ ngày Rin mới về đây, nó nhìn cái hũ với năm con kiến ốm tòng teo trên tay Rin mà phát khinh. Nhưng dần dần nó nhận ra Rin không phải hạng xoàng xĩnh. Theo gót Rin và đoàn kiến, May đã đến gần gốc cây đào, chắc kiến Chúa đang an tọa đâu đó trong hốc cây. Chợt, Rin liếc xéo May. Hiểu ý, May vùng vằng bĩu môi.
- Không thèm!
May rảo bước qua bên kia gốc đào.
- Chị là đồ tham lam!
- Chị bớt bớt lại giùm, đừng gắp lửa bỏ tay tui như thế. Ác lắm!
- Chị nói ai ác? Chị nhìn chị đi, bao nhiêu thứ tốt đẹp chị hốt cho mình hết… hức, hức…
May lắc đầu thở dài. Hơn tuần nay rồi hôm nào nó cũng nghe họ cãi vã và càng ngày cuộc cãi vã càng gay gắt, cay nghiệt. Biết làm sao được, vườn nhà chú Khôi chứ đâu phải nhà nó.
- Hai chị cãi nhau cả ngày mà không mệt, hử? Nghe muốn long não luôn đây này.
Rin bực dọc bỏ rơi cả đoàn kiến tiến lại chỗ hai cây hoa hồng. Đẹp như hoa đâu không thấy chỉ thấy toàn gai góc xỉa xói nhau.
- Chuyện sao? Kể rõ tui nghe, tui xử giùm cho.
Hai cây hoa hồng tranh nhau kể, cây nào cũng cố dành lời lẽ hay ho cho mình và xấu xí cho đối phương. Nào là ỷ rễ to khỏe mà hút hết chất dinh dưỡng trong đất rồi khai nụ ra hoa đẹp hết phần thiên hạ chẳng nghĩ gì cho chị em. Nào là xấu bụng xấu dạ suốt ngày chỉ nói lời xóc xiểm nên chẳng ra nổi hoa, tính tốt ra hoa đẹp, nết xấu mọc gai góc…
- Thôi thôi, hai chị nói xấu nhau có mà tới sáng. – Rin cắt ngang. – Tui hiểu rồi, để tui nghĩ.
Gió chiều bắt đầu lùa mát mẻ vãi khắp khu vườn. Hai chị hoa hồng rung rinh chờ đợi Rin. May vẫn chưa đi, nó lại bị thằng Rin kìm chân.
- Này chị - Rin chỉ vào cây đang kiêu hãnh với ba nụ hồng nhung đỏ mọng đầu tiên. – chị không thể nhường ít thức ăn cho chị kia được sao? Trông chị kia gầy gò tòng teo mà không thấy tội nghiệp sao?
- Không thể, em à. – Chị hoa hồng đong đưa nhè nhẹ nụ lắc đầu dứt khoát. – Chị chỉ làm tròn bổn phận của mình. Chị cần thức ăn để nuôi nụ lớn. Bây giờ mà thiếu dinh dưỡng là hoa còi cọc, cánh không dày và mọng được.
- Chị có nụ nên được chờ đợi ngày hoa tung xòe cánh còn tui, tui đợi có một nụ thôi mãi còn chưa thấy, đã vậy đêm nào chị cũng giành hết phần thức ăn của tui, tui chỉ uống được mỗi sương đêm sao mà ra hoa được hức, hức... Chị ích kỉ tham lam…
- Đúng rồi, chị tham lam thật. – May tiến lại an ủi chị hoa đang bật khóc nức nở.
- Không đúng, tui nói rồi tui chỉ làm tròn bổn phận của mình. Chỗ này hẹp, mẹ Đất chỉ cho chừng đó thức ăn. Tui đã cực khổ cắm rễ thật sâu ngay từ ngày đầu tiên về đây để chuẩn bị cho hôm nay. Tui không có lỗi. Các em không biết thì đừng hồ đồ nghe chị ta để tui kể cho nghe.
Chị hồng chào gió, thở dài.
- Ngày mới về chị ta ỷ mình cao lấn lướt tui đủ đường. Hôm nào chị ta cũng rỡn gió rồi ham ánh sáng vươn mình lên chót vót ra oai. Khi ấy tui còn lùn tịt. Ban ngày chị ta tung đùa, đêm đến thì uể oải không chăm lo cho bộ rễ của mình, cắm hời hợt vào mẹ Đất hỏi sao không gầy gò. Cành cứ vươn dài ra mà lá thì thiếu nhựa xác xơ. Khi còn là một mầm cây bé tí, tụi tui đã được dạy là phải kiên nhẫn chắt chiu, dào dạt từ bên trong mới đẹp ra bên ngoài. Chị ta đã quên điều đó.
Nghỉ một chút lấy hơi, chị nói tiếp:
- Các em muốn tui phải làm sao? Không lẽ vì cây bên cạnh còi cọc mà bắt tui còi cọc theo. Mang tiếng là hoa hồng mà chưa nở đã tàn tạ thì mấy cây khác trong vườn sẽ cười thúi mũi dòng họ hồng cao quý của tui. Còn như không ra được hoa ông chủ chắc chắn sẽ nhổ bỏ để rước cây khác về. Chết cả cặp.
Chị hồng không hoa vẫn khóc nức nở nhưng ánh mắt của May và Rin nhìn chị ta đã đổi khác, đầy trách móc. Chị ta gục đầu lảng tránh cái nhìn từ hai người bạn mới.
- Thì giờ tui biết tui sai chị ta cũng nên nhường tui một tý cho tui sống với chứ. Không ra hoa tui sẽ bị nhổ vứt mất, hu…hu…
Tiếng khóc to hơn lúc nãy.
- Chị thôi đi! – Rin cao giọng. – Chị lại còn khóc lóc và nói thế được ư?! Chị mà không đàng hoàng là tui mặc kệ cho chị chết đó, nghe chưa.
Tiếng khóc nín bặt. May và Rin ngồi bệt xuống cạnh bên nghĩ ngợi.
- Chỗ này hẹp quá thì phải tách họ ra thôi ông à. – May chỉ tay vào vạt đất trống cuối vườn. – Chỗ đất đó tơi lắm, bứng một cây ra đó đi ông.
Rin nhìn hai cây hoa hồng phân vân. Chợt, chị hồng gầy năn nỉ.
- Rễ chị yếu lắm, xin cho chị ở lại chỗ này. Chị hứa sẽ không ham chơi nữa…
- Xin hai em đừng bứng chị đi, chị đang phải nuôi nụ, nếu bứng chị qua chỗ khác chị phải cắm rễ lại từ đầu sẽ không khai hoa đúng độ được.
Ừm, nghe ra ai cũng có lý nhỉ?
- Cây nào sai thì bứng cây ấy đi! Chị sang chỗ mới đất tơi ráng mà chăm lo cho rễ, không thì chú Khôi nhổ bỏ tui mặc kệ. – May lườm chị ta, mặt đanh và lạnh như đá.
Ánh mắt May như cứa vào cây khiến chị ta co mình bẽn lẽn. Chúng bắt đầu đào, đất đã bới được một đụn con con. Chợt, thằng King đùng đùng xuất hiện như vừa từ đất nẻ chui lên.
- Các ngươi đang làm gì trong vườn nhà ta thế!
Nó đến sát bên Rin tay lăm lăm cái roi đuổi gà. Nếu chị hoa hồng không nhanh miệng lên tiếng phân trần thì thằng Rin chắc chắn đã ăn roi. Chốc sau, nó hăm hở đào đất bứng cây còn hơn cả Rin và May. Vạc đất mới chào đón chị hoa hồng trong sự bỡ ngỡ. Chúng đã đào được cái hố kha khá chực đặt chị xuống.
- Cứu… cứu… cứu con tui với! Trả con lại cho tui…
Tiếng thét quang quác thất thanh của cô gà mái Sây vọng vào khiến khu vườn run rẩy. May lao đi trước, Rin bám sát gót băng qua hàng rào ra đám ruộng. Lũ gà con khóc không thành tiếng bẹp dí nấp vào bụi cỏ, vào đụn đất, vào lá mục… Chúng ra đến ruộng thì cô mái Sây hoảng loạn đau đớn như kẻ không hồn thất thểu đi vào, đôi cánh cô dang rộng chực đón đàn con rúc vào chân mẹ.
- Trả lại… con cho… tui, trả lại con… cho tui…
Những tiếc nấc như đứt từng khúc ruột. Dưới cánh mẹ, lũ gà con cũng kêu gào điên loạn.
- Chị ơi… chị ơi… trả lại chị cho tui…
Mặt May phừng phừng, mặt Rin cũng phừng phừng. Nước đọng trên má May lã chã, không biết là mồ hôi chảy xuống hay là nước mắt vừa rơi. Chúng nhìn cái chấm đen nhỏ xíu khuất dần sau hàng bạch đàn ghì mạnh nỗi căm phẫn lên đất, đất dưới chân như lún xuống một khoảng đen ngòm. May quay vào với cô mái Sây. Nỗi buồn, nỗi ăn năn, nỗi căm giận trào dâng khiến nó không cất được thành lời. Nó dang tay ôm lấy cô và đàn gà con. Dưới vòng tay non nớt của May, cô mái Sây rưng rức: “Thằng cha diều hâu… nó sẽ còn đến nữa… ngày mai hoặc ngày kia… nó nói là nó sẽ đến…”
- Bọn mình sẽ cùng chiến đấu, nhỉ. – Rin đặt tay lên vai May an ủi May, an ủi cô mái Sây và đàn gà.
***
Đàn gà đã lùi sâu trong vườn. Rin hối May quay lại xem chị hoa hồng. Vạc đất đã lấp lại phẳng phiu, chị hồng ủ rũ dưới nắng chiều vàng mọng. Gió ru ca trên chòm lá cõng theo tiếng quát của chú Khôi. Thôi chết, thằng King sắp ăn roi. Chúng chạy vào nhà. King nằm bẹp dí trên tấm phản, cái roi bẹ chuối đã vung lên sẵn sàng dí xuống mông nó.
- Chú ơi, lỗi của con. Con bứng chứ không phải King…
- Thương bạn là tốt nhưng nhận lỗi cho bạn như thế không tốt đâu, nghe con.
- Dạ không, tại con thiệt. Lúc nãy hai chị hoa hồng cãi nhau nên…
- Vớ vẩn!
Chú Khôi quát rồi chẳng thèm nhìn Rin thêm phút nào nữa mà giáng hẳn năm roi xuống mông King.
Lát sau, đợi King khóc xong Rin lấm lét đến bên tấm phản thủ thỉ.
- Xin lỗi nghe.
- Ba tui đi có việc rồi, ông ra giúp chị hoa hồng đi. Lúc nãy ba tui giận quá lấp đất mạnh tay nên đất bị nén chặt chị ấy thở không được. Hoa quý của ba tui đó, chị ấy mà chết là tui nhừ xương.
Rin lại xới đất lên, lấp vừa phải và tưới thêm nước cho chị hoa hồng. Nó mệt nhoài đói lả thều thào nhắc nhở chị lo cắm rễ sâu cho “dào dạt từ bên trong” để chóng khai nụ nở hoa. Một ngày buồn quá, May cũng vừa hứng trọn năm roi vì lơ đễnh làm mất em gà con lanh lợi.
Sương đã bắt đầu xuống, mảnh trăng non vừa chường ra, treo lơ lửng trên đọt chuối. Chị hoa hồng bừng dậy tỉnh táo uống mật sương, hút nhựa đất hồi sinh từng chiếc lá héo hon, từng chiếc gai khô khốc trên thân. Nước mắt chị rỏ xuống đất, đêm đầu tiên trên đất lạ chị nhớ người chị em song sinh của mình.
Mai sẽ là một ngày tốt đẹp hơn, chắc chắn thế.
*******
[Mời các bạn đón đọc phần tiếp theo BG 02 THÁCH THỨC CỦA DIỀU HÂU]
BG 01 - Vụ tranh chấp hoa hồng - Thất thủ trước diều hâu
Reviewed by Lê Hằng
on
10:28 AM
Rating:

No comments: